Chương 24: Tây Huyễn

Chương 24:

Bởi vì thương thế quá nặng, tuy đã được trị hơn phân nửa, nhưng mà Aluola vì quá mệt mỏi mà lâm vào mê man, cả cơm tối cũng lười ăn một miếng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô đột nhiên phát giác có gì đó không đúng — đây là một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, đủ để cho trực giác Aluola trong lúc chiến đấu với vô số dã thú dưỡng thành khiến cho toàn thân run rẩy.

Mở choàng mắt, chuyện đầu tiên chính là đưa tay chụp lên vũ khí bên hông, tuy thân thể vẫn có chút vô lực, nhưng Aluola rất nhanh tiến nhập trạng thái chiến đấu, gắng gượng ngồi dậy, nửa quỳ, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị đạp đất, phóng tới địch nhân.

Nhưng chờ giây lát, xung quanh lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có dự cảm nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt. Aluola lúc này mới nhìn xung quanh, phán đoán tình thế trước mắt.

Bầu trời bên ngoài thụ động chỉ có một màu đen mờ mịt, so với lúc trước có vẻ càng thêm biến hoá khó lường, trên không trung mây đen như hội tụ thành một gương mặt ma quỷ, cao cao tại thượng quan sát đất mặt. Bên cạnh thụ động, Osmond đưa lưng về phía Aluola, hơi hơi ngẩng đầu, tựa hồ đang nhìn bầu trời, cả người căng cứng như một thanh kiếm sắc bén, không còn bộ dạng nhu hòa ôn nhã lúc trước nữa, mà Nadeleide......

Nadeleide đâu rồi?!

Aluola trong nội tâm cả kinh, vội vàng đứng lên, xác định chung quanh không có bóng dáng tinh linh bước nhanh đi đến bên người Osmond, nóng nảy dò hỏi:"Nadeleide đâu?!"

"...... Cậu ta đi rồi." Osmond chậm rãi trả lời, ngữ khí giữ kín như bưng, mà Aluola không có tâm tình đi nhận thức hàm nghĩa trong đó.

"Đi rồi?! Bây giờ còn chưa về sao?!" Aluola dậm chân. "Hiện tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngươi sao có thể để một mình cậu ta rời đi?! Không được, ta phải đi tìm cậu ta!"

Dứt lời, Aluola không để ý thân thể mình vẫn còn suy yếu, rút ra trường kiếm chạy ra khỏi thụ động, mà Osmond thì chăm chú mím môi, cũng cất bước đi theo.

Hỏi qua Osmond, biết được phương hướng Nadeleide ly khai, Aluola và Osmond vội vàng đuổi theo, một bên cảnh giác động tĩnh chung quanh, một bên cao giọng hô hoán tên tinh linh.

Đương nhiên, không có người đáp lại bọn họ, mà càng thêm khiến người ta lo lắng chính là, nhóm động thực vật ở vùng đất bóng tối vốn kiêu ngạo kia lại như là đang sợ cái gì đó mà tất cả đều rúm ró run rẩy, không gây cho hai người bất cứ phiền phức gì, lại làm bọn họ càng thêm bất an — hiển nhiên, thứ "gì đó" chắc chắn vô cùng cường đại, cường đại đến mức bọn động thực vật hung ác vốn không có trí tuệ chỉ biến chiến đấu lại cảm thấy sợ càng làm người ta e ngại.

Càng đi về phía trước, trong lòng dự cảm càng không rõ, bởi vì Aluola cảm giác bọn họ đúng là đang đi về thứ nguy hiểm kia, nếu như Nadeleide quả thật tại đó...... Kia nhất định là dữ nhiều lành ít.

Nhưng mà, Aluola và Osmond cũng không có bởi vì sợ hãi mà dừng bước, trong nội tâm Aluola, bọn họ là đồng bạn, cho nên, cho dù gặp phải uy hϊếp tử vong, cũng tuyệt đối không thể bỏ lại bất kỳ người nào.

"...... Là hắc ám chi nguyên." Osmond bên cạnh thì thào, mang theo vài phần khó tin được.

"Hắc ám chi nguyên?" Aluola nhíu mày lập lại một lần, tràn đầy nghi hoặc.

"Đó là tất cả những mặt trái của thế giới này tập hợp lại, là những thứ dơ bẩn tà ác, cũng...... là thứ mạnh nhất." Osmond giải thích. "Có người, làm thức tỉnh hắc ám chi nguyên."

"Ngươi nói có người –" Aluola mở to hai mắt nhìn. "Không phải là Nadeleide chứ?!"

"Ta không rõ." Osmond lắc đầu. "Chỉ mong không phải."

"Nhất định không phải!" Aluola cắn răng, kiên định nói. "Nadeleide, nhất định sẽ không đi làm thức tỉnh thứ nguy hiểm đó, trừ phi là bất đắc dĩ!"

Osmond nhìn Aluola liếc, trên mặt thiếu nữ tái nhợt chỉ có lo lắng cùng chờ đợi, nhưng không có bất luận do dự hay hoài nghi gì, cô cho đồng bạn của mình tín nhiệm lớn nhất, tình cảm tha thiết chân thành nhất.

Osmond không nói gì thêm, Aluola cũng không có, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc lại, trực tiếp chạy về phía hắc ám chi nguyên.

Sức mạnh của bóng tối càng ngày càng xâm nhập nghiêm trọng, Osmond quanh thân sáng lên hào quang thánh khiết chói lọi dùng chống đỡ sự ăn mòn của bóng tối, mà Aluola không có năng lực như vậy, chỉ có thể vận khởi năng lực gió của mình, đem khói mù màu đen bên người mình thổi tan, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé. Dần dần, trên mặt của cô nhiễm lên vài phần xanh đen — đây là dấu hiệu bị ăn mòn — nhưng cô vẫn không dừng chân bước lại.

Càng ngày càng gần — khi hai người tới được chỗ phát ra sức mạnh bóng tối, rốt cục thấy được thân ảnh bọn họ một mực tâm tâm niệm niệm tìm kiếm.

Tinh linh tóc đen nửa quỳ trên mặt đất, thống khổ ôm chặt ở bờ vai của mình, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn. Khói mù màu đen bao phủ y, dần dần rót vào trong cơ thể của y, da thịt vốn trắng nõn trên chậm rãi hiển ra ký hiệu thần bí màu đen, ẩn chứa sức mạnh cường đại khó lường, đồng thời, còn làm cho người ta sợ hãi vô hạn vô biên.

"Nadeleide!" Aluola hét to một tiếng, bước nhanh vọt tới, ở giữa đường bị khói mù màu đen ngăn trở, bắn ra. Thử mấy lần không cách nào đột phá hàng rào do khói mù đan thành, Aluola giơ lên trường kiếm, một bên quơ, bổ, chém, tính mở ra một lỗ hổng, một bên lớn tiếng gọi tên Nadeleide, hy vọng thần trí của y có thể tỉnh lại, tối thiểu, có thể đáp lại cô một ánh mắt.

Khác với Aluola cực kỳ bi thương, Osmond đứng yên bên ngoài hàng rào khói đen, nhìn có vẻ tỉnh tảo đang phán đoán tình thế, đến khi Aluola sắp kiệt sức, phải dùng trường kiếm chống đỡ thân thể của mình, lúc cô thở hổn hển lung lay sắp ngã xuống, mới lần nữa cất bước.

Càng đi vào khói mù dày đặc màu đen, hào quang thần thánh bao phủ trên người Osmond càng lúc càng sáng ngời, nhưng bóng tối cũng không có chút nào bị đẩy lùi, sắc mặt Osmond càng ngày càng tái nhợt, nhưng cước bộ không hề dừng lại, thong thả, lại kiên định từng bước tiếp cận Nadeleide.

Aluola cũng đình chỉ vung chém vô nghĩa, tràn đầy kỳ vọng nhìn Osmond, hy vọng hắn có thể mang Nadeleide về. Osmond là Thánh tử thần tốc, là hài tử mà các vị thần yêu mến nhất, đại khái cũng chỉ có hắn, có thể cứu vớt tinh linh đang bị hắc ám chi nguyên vấy bẩn.

Nhưng mà, sự tình không có thuận lợi như cô nghĩ. Khi Osmond đưa tay muốn đυ.ng vào bả vai Nadeleide, tay của hắn lại bị tinh linh hung hăng đẩy ra.

Osmond đã lui về phía sau một bước, nhìn Nadeleide chậm rãi đứng lên. Đôi mắt tinh linh vốn là màu vàng sáng ngời nay bị thay thế bởi màu đỏ sậm tràn ngập mùi máu, tà ác trong đó bắt đầu khởi động. Y không còn thống khổ run rẩy nữa, ngược lại đứng thẳng, mang theo một loại khí thế duy ngã độc tôn, khóe miệng hơi hơi mở ra khiến y thoạt nhìn rất lạ lẫm – bất cứ ai cũng không nguyện ý quen biết, ở sâu trong nội tâm Aluola cũng đã ẩn ẩn ý thức được, bằng hữu của cô Nadeleide đại khái sẽ không trở về nữa.

Người kia tỏ ra quái gở lạnh lùng, đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm, tinh linh vốn mềm mại mà hay ngượng ngùng kia đã biến mất, tinh linh kia thật thà đi theo cô học tập võ kỹ, khắc khổ, chăm chỉ mà lại chấp nhất đã biến mất, mà đã trở thành hóa thân tà ác bị hắc ám chi nguyên vấy bẩn.

"Các ngươi đã tới a? Osmond, Aluola." Nadeleide mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì phát sinh, nhưng chính giọng điệu như vậy, mới làm cho người ta càng thêm sởn tóc gáy.

"Nadeleide...... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra......" Aluola run rẩy hỏi, tầm mắt một mảnh mơ hồ, cô hung hăng mở to hai mắt, muốn nhìn được rõ ràng hơn, vì vậy nước mắt trong suốt liền lăn dọc theo hai má của cô xuống.

"A...... Cô nói là cái này a?" Nadeleide mở miệng, giơ tay lên tựa hồ như đang thưởng thức, dùng ánh mắt miêu tả những đường vân trên cánh tay biểu tượng cho bóng tối và tà ác. "Ta muốn trở nên mạnh mẽ, hiện tại đạt được ước muốn, các ngươi không nên chúc mừng ta sao?"

"Nadeleide! Ngươi biết rõ như vậy là không đúng !" Aluola kêu lên. "Ngươi như thế nào — ngươi như thế nào có thể –!"

"Theo ta trở về." Osmond cắt đứt lời thiếu nữ, thanh âm vững vàng nói với Nadeleide. "Ngươi bị hắc ám chi nguyên vấy bẩn, cần phải tinh lọc."

"Đừng cho là ta không biết." Nadeleide khẽ nở nụ cười, cười nhạt. "Bị tinh lọc? Đây không phải là chỉ có một con đường chết sao? Ta còn chưa sống đủ đâu!"

"Sẽ không chết !" Osmond có chút vội vàng bước về phía trước một bước, thân thủ muốn bắt lấy cánh tay Nadeleide. "Tin tưởng ta, ta sẽ không để ngươi chết đi, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi!"

"Ta không tin!" Nadeleide lui về phía sau một bước, né tránh tay Osmond, biểu tình lạnh lẽo. "Huống hồ, sau khi bị tinh lọc ta sẽ như thế nào? Cho dù không chết, cũng chỉ nửa chết nửa sống! Ta đã chịu đủ cuộc sống mềm yếu vô lực, bị người khác nhục nhã rồi!"

"Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, không để bất luận kẻ nào có thể làm nhục ngươi." Osmond tăng thêm ngữ khí, ẩn chứa hứa hẹn kiên định.

"Còn có ta! Ta cũng sẽ là lực lượng lớn nhất trợ giúp ngươi!" Aluola vội vàng đồng ý.

"Ta không cần bất luận kẻ nào." Nadeleide bất vi sở động. "Ta chỉ tin tưởng mình ta, kém hơn là sức mạnh của ta."

Dứt lời, y có vẻ chẳng muốn tiếp tục nói nhảm nữa, xoay người muốn rời khỏi, Osmond con mắt co rụt lại, vội vàng ngăn cản, lại ngược lại chọc giận Nadeleide.

Khói mù màu đen trong tay y ngưng tụ thành dao găm màu đen, Nadeleide vung mạnh tay lên, cắt đứt ống tay áo màu trắng của Osmond, ánh mắt lạnh lẽo: "Vi ngươi đã từng cứu ta một lần, ta bỏ qua cho ngươi một lần, nhưng nếu như ngươi vẫn không biết phân biệt vọng tưởng ngăn cản ta, ta tuyệt sẽ không nương tay!"

Osmond nhìn Nadeleide, trên gương mặt tuấn tú mang theo buồn bã sâu đậm bị che dấu lại, chậm rãi giơ quyền trượng của mình lên: "Ta phải ngăn cản ngươi, ta sẽ không nhìn ngươi càng lún càng sâu."

"A......" Nadeleide khẽ nở nụ cười, khinh miệt trào phúng. "Vậy ngươi liền thử xem a, ta đã không còn là Nadeleide mềm yếu vô dụng ngày xưa đâu!"

Lời còn chưa dứt, tinh linh hóa thành một tia chớp màu đen, vọt tới Osmond, Osmond giơ quyền trượng ngăn cản lưỡi dao sắc bén của y, mà tay còn lại thì ở dưới quyền trượng rút ra một thanh trường kiếm, vung về hướng tinh linh. Tinh linh linh hoạt nhảy trên mặt đất, né tránh kiếm phong, khói đen tràn ngập khắp nơi, có thể ăn mòn tất cả mọi thứ trên thế gian — trừ bỏ Thánh tử thần tộc được thánh quang bao phủ.

Aluola nóng nảy đứng cách đó không xa, nhìn hai người giao chiên, muốn đi ngăn cản, lại biết mình hoàn toàn không ngăn cản được, chỉ có thể lo lắng chờ đợi, sợ chứng kiến bất cứ người nào bị thương hay bị thua — nhưng mà, chỉ cần là cuộc chiến sinh tử, nhất định phải có người thắng và kẻ thất bại, trừ phi lưỡng bại câu thương (hòa, cả hai cùng die không bên nào được lợi).

Tinh linh màu đen mỗi chiêu đều ngoan lệ trí mạng, thần tộc màu trắng thì ẩn nhẫn mà nhu hòa, không để đối phương bị bất cứ thương tổn gì, vì vậy, hắn cuối cùng bị dao găm đen đâm trúng ngực, không còn sức lực chiến đấu nữa, cũng không phải là chuyền khó lý giải.

"Osmond!" Aluola hét to một tiếng, giơ kiếm vọt tới, muốn ngăn cản, tinh linh lần nữa không lưu tình chút nào vung lưỡi dao sắc bén xuống, chỉ tiếc dù cô có chạy đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao kia dán lấy cái cổ thon dài mảnh mai của thần tộc — sau đó dừng lại.

Một vết máu xuất hiện ở cổ Osmond, máu tươi đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, thần tộc Thánh tử nhìn tinh linh xinh đẹp ngồi trên người mình, thương xót mà thâm tình. (ôi, ta lại nghĩ bậy rồi =)))

Mái tóc dài màu đen che khuất gương mặt Nadeleide, tay cầm lưỡi dao màu đen không run rẩy chút nào, đột nhiên cứng lại như một pho tượng.

Aluola dừng bước, hơi hơi thở hổn hển nhìn một màn này, trong nội tâm bắt đầu khơi dậy bi thống, đau thương, còn có kỳ vọng.

— Nadeleide không gϊếŧ Osmond — y còn có tình.

Trong lúc Aluola nhìn chăm chú, Nadeleide rốt cục cử động, y nhẹ nhàng nhảy lên, lạnh lùng nhìn thân thể Osmond chậm rãi cử động, không cảm xúc mở miệng: "Lúc này, trước tha ngươi, nhưng không có tiếp theo."

Osmond há miệng muốn nói, lại chỉ liên tiếp ho khan, mà Nadeleide hiển nhiên cũng không có tâm tình nghe hắn muốn nói gì, dứt lời sau liền gọn gàng linh hoạt xoay người, cất bước đi về chỗ sâu trong bóng tối.

Aluola bước nhanh đến bên người Osmond, chống đõ thân thể lảo đảo sắp ngã của hắn, ngăn cản hắn đang trọng thương tiếp tục muốn đuổi theo bước chân Nadeleide, đột nhiên la lớn: "Nadeleide! Ta biết rõ ngươi còn nhớ rõ! Ta biết rõ ngươi còn thích Osmond ! Đúng hay không!"

Nadeleide bước chân dừng lại, nhưng không có quay đầu lại, trong giây lát biến mất trong sương mù, chỉ để lại những người đã từng là đồng bạn của mình nhìn chằm chằm phương hướng y rời đi, như thể đang chờ mong kỳ tích xảy ra.

— nhưng mà, kỳ tích lại chưa bao giờ phát sinh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân...... Vậy đại khái xem như đáng thương hoàn toàn không biết gì cả nữ chủ thị giác?– ta khó được ghi như vậy đứng đắn nội dung! Cảm giác sảng khoái [ che mặt

Về phần Osmond thị giác cùng Nadeleide thị giác...... Thỉnh tự hành não bổ, các ngươi hiểu wwwww

Cảm tạ gió mát, không có việc gì nhai lá trà,illxl, phong tinh cùng bích trúc năm vị cô nương ném địa lôi =3333=