Chương 29: Tây Huyễn

Chương 29:

Editor: Trước khi đọc chương này, hãy tha thứ cho bạn mayo edit xưng hô loạn cả lên, nhưng ta không biết sám hối đâu, chỗ nào xưng hô có thể củ chuối và sến nhất, ta sẽ cứ thế tương vào, hố hố....

Dù không phải cố ý gây nên, nhưng cậu dù sao vẫn là tự tay gϊếŧ chết nam chính của thế giới, rất nhiều cố gắng bị thất bại trong gang tấc, cho nên, khi Tùy Viên trở lại giao lộ giữa các thế giới, thứ đầu tiên mắt nhìn thấy là Triệu Hi Hòa, cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.

Bất chấp thân thể của mình vẫn còn ẩn ẩn di chứng đau đớn của tử vong, cũng bất chấp đi thăm dò điểm kiếm được của mình ở thế giới kia, Tùy Viên nổi giận đùng đùng nhào tới Triệu Hi Hòa, vội vàng muốn phát tiết cảm xúc bị đè nén.

Lần đầu tiên, Tùy Viên lần đầu tiên biết mình sẽ đối với một người sẽ căm tức như thế, đây cũng là lần đầu tiên, Tùy Viên vi phạm tu dưỡng "động khẩu không động thủ" của mình, hướng phía Triệu Hi Hòa giơ nắm đấm lên.

Triệu Hi Hòa cười khổ nhìn Tùy Viên, không tránh cũng không né, chỉ là lúc nắm đấm Tùy Viên tiếp xúc đến thân thể của anh trong nháy mắt kêu rên một tiếng.

Lập tức, một tiếng nhỏ bé kêu rên nay kêu gọi lương tri của Tùy Viên trở về, nhớ tới đối phương vừa rồi cũng chết qua một lần – la do bị cậu đâm một nhát — thân thể đang ở trong giai đoạn yếu ớt nhất, Tùy Viên vẫn còn biết nương tay lập tức cảm giác mình có chút không hạ thủ được, lại cảm thấy cứ buông tha đối phương như vậy thật sự là quá tiện nghi, vùng vẫy nửa ngày sau cắn răng, cho Triệu Hi Hòa một cái ánh mắt cậu tự nhận là rất hung ác, liền "rầm rì" một tiếng quay đầu hướng về quang cầu của mình, bày ra bộ dáng "không thèm để ý đến ngươi".

Triệu Hi Hòa cúi đầu sờ lên mũi mình, che lại khóe miệng không tự chủ được của mình, nhìn Tùy Viên bộ dáng ngạo kiều hận không thể kéo cậu vào trong ngực hảo hảo nặn một cái. Bất quá, Triệu Hi Hòa cuối cùng vẫn còn biết mình nên buông tha cái du͙© vọиɠ này, đồng dạng đi về phía quang cầu, xem xét điểm đạt được và đánh giá của mình ở thế giới kia.

Khi điểm và đánh giá xuất hiện, Triệu Hi Hòa sửng sốt một chút, sau đó thất bại thở dài, đem ánh mắt hướng về phía Tùy Viên.

Hiển nhiên, Tùy Viên điểm số cũng hỏng bét, vẻ mặt cậu cầu xin, cả bả vai cũng rũ xuống, bộ dáng tâm chết bi thương, nhìn đáng thương cực kỳ. Cái trí não số 5237 kia hình như đang an ủi cậu, không ngừng làm nũng cọ cọ thân thể của cậu, thỉnh thoảng còn quay đầu trừng Triệu Hi Hòa, cũng không biết là đang căm thù anh hay là đang căm thù trí não của anh.

Triệu Hi Hòa trầm mặc nhìn xem, không có tiến lên, thẳng đến khi Tùy Viên rốt cục thoáng tỉnh táo lại, tính toán đi thế giới kế tiếp, mới hoạt động cước bộ một chút.

Mặc dù không có nhìn về phía Triệu Hi Hòa, nhưng Tùy Viên nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cực kỳ mãnh liệt của đối phương đặt ở trên người mình.

Khi Tùy Viên chuẩn bị gọi 5237 tiến vào kế tiếp thế giới, cậu do dự chỉ chốc lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi Hòa, một câu hạ yêu cầu: "Thế giới kế tiếp không cho phép đi theo ta! Ta không muốn ở cùng một chỗ với anh! Anh là đồ lừa đảo!"

Triệu Hi Hòa mỉm cười, thản nhiên trả lời:"Thực xin lỗi, ta làm không được."

Tùy Viên cả kinh, hiển nhiên không ngờ đối phương trả lời không biết xấu hổ như thế, lời nói ra hoàn toàn không mang chút áy náy nào: "Vì sao?!"

"Bởi vì......" Triệu Hi Hòa nhún bả vai, lúc này đây, anh trả lời phi thường thành thực. "Bởi vì anh thích em."

Cùng nhau trải qua ba thế giới, Triệu Hi Hòa không thể không thừa nhận, anh thật sự rất ưa thích Tùy Viên.

Anh vì đối phương mỗi một lần mỉm cười, mỗi một cái nhíu mày mà mê muội, thích cậu vắt hết óc ra muốn tiến hành nhiệm vụ, thích cậu rõ ràng tức giận muốn chết lại dựa theo nhân vật đặt ra mà không thể không bình tĩnh chống đỡ, chỉ cần Tùy Viên ở, anh liền không để ý tới bất cứ sự tồn tại nào khác, không tự chủ được mà quên mất thân phận thực là "Triệu Hi Hòa" của mình, thậm chí không cách nào nhịn được đau xót khi nhìn cậu nhẫn nhịn, bị người vũ nhục, chửi bới, hận không thể dùng thân chịu thay — mà vừa rồi khi nhìn vào điểm số và đánh giá thấp nhất từ trước đến nay của mình, đã đem sự thật trần trụi bày ra trước mắt anh, khiến cho Triệu Hi Hòa không thể không thừa nhận sự thật này.

Triệu Hi Hòa biết rõ, nhất cử nhất động của mình kỳ thật đều bị Tùy Viên nắm mũi dẫn đi — mặc dù cái phương hướng này là một trời một vực với hy vọng cùng Tùy Viên cung một chỗ.

5237 lựa chọn thế giới quả thật làm cho Triệu Hi Hòa đau đầu cực kỳ, anh đi vào thế giới kia là vì Tùy Viên, đương nhiên không nhịn được tuân theo kịch bản quy định cùng cậu chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, vừa thấy mặt chỉ có thể đánh nhau, cơ hội chân chính ở chung đều không có. Cho nên, Triệu Hi Hòa ngay từ khi vở kịch bắt đầu liền thay đổi nội dung, đồng dạng, cũng vô pháp tránh bại lộ mục đích thực sự trước mặt Tùy Viên.

Triệu Hi Hòa cưỡng chế Tùy Viên cùng mình cùng nhau lữ hành, khi cậu cắn nuốt hắc ám chi nguyên anh lại đi tính toán rút ngắn thời gian chia lìa của hai người, trực tiếp nhảy tới phần cuối kịch bản cậu bị tinh lọc. Cho dù là diễn trò chiếm đa số, dù cho minh bạch đối phương chỉ là vì bảo vệ thân phận "Nam chính" không được chết, nhưng Triệu Hi Hòa vẫn không tự chủ được mà vì Tùy Viên quan tâm mà vui sướиɠ – cậu không đành lòng thương tổn anh, trong chiến đấu kịp thời dừng tay; cậu vì anh mà xâm nhập địch doanh, mạo hiểm trị liệu; cậu đối với anh không hề phòng bị, thậm chí đơn giản bị bắt; cậu không bài xích anh tới gần, thuận theo bị anh ôm ấp, hôn môi; cậu vì cái chết của anh mà chấn kinh, tuyệt vọng...... không thể không nói, lừa mình dối người như vậy khiến cho bản thân Triệu Hi Hòa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể chôn sâu ở trong nội tâm, không thể thổ lộ trước bất kỳ ai.

Vốn định sau khi Tùy Viên bị tinh lọc xong có thể phá vỡ kịch bản cùng một chỗ, lại vẫn thua sự cố chấp của đối phương phải chết như trong kịch bản quy đinh.

Không muốn gϊếŧ Tùy Viên, càng không muốn chứng kiến cậu bị người gϊếŧ, cho nên Triệu Hi Hòa không thể không đi trước một bước, hơn nữa còn thỏa mãn tư tâm của mình chết trên tay Tùy Viên.

Cuối cùng, bởi vì nguyên nhân là mình mà làm cho Tùy Viên điểm bị trừ, bị cậu căm giận cũng là chuyện không cách nào tránh khỏi, tuy nhiên cũng không muốn làm cho quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, nhưng mà, chỉ tiếc, Triệu Hi Hòa biết rõ, phần thích của mình so với sự cố chấp của Tùy Viên đối với nhiệm vụ nhất định không có khả năng dung hợp.

Triệu Hi Hòa không có khả năng thỏa mãn chỉ có thể ở chung ngắn ngủi ở giao lộ giữa các thế giới, càng không khả năng chịu được cùng Tùy Viên chia cách ở các thế giới khác nhau trong mấy năm thậm chí mấy chục năm không cách nào gặp, cho nên, anh tất nhiên phải đuổi theo bước chân Tùy Viên đi đến thế giới của cậu trước, tại thế giới đó đảm nhiệm sắm vai giả nam chính, sau đó, mâu thuẫn càng lớn liền sinh ra.

Triệu Hi Hòa thích Tùy Viên, tự nhiên không có khả năng ở trước mặt cậu dựa theo kịch bản cùng nữ chính thân cận và yêu thương. Không ai nguyện ý trước mặt người mình thích đối với người khác ôn nhu săn sóc, cho dù là Triệu Hi Hòa đem diễn trò trở thành bản năng cũng làm không được. (thế mà có mấy bộ đam mý, có mấy thèng công diễn như thật ấy)

Huống hồ, nếu như anh chỉ là tận chức tận trách sắm vai nam chính mà thôi, có lẽ sẽ cùng Tùy Viên thành lập"quan hệ đồng nghiệp" hữu hòa hữu ái, nhưng là cũng vẻn vẹn dừng ở đấy thôi. Không ai sẽ thích người khác luôn ở trước mặt mình đối với người khác nhu tình mật ý, kể cả Tùy Viên là một đứa trẻ vừa ngốc vừa EQ thấp càng không có khả năng, điểm này, không biết rõ đã từng "cùng nữ chính yêu nhau" bao nhiêu lần Triệu Hi Hòa tự nhiên là biết rõ.

Triệu Hi Hòa muốn Tùy Viên thích là chính mình, là ái tình, mà cũng không phải cái tình đồng đội của nợ ấy.

Cho nên, Triệu Hi Hòa nhất định phải làm chướng ngại vật trên đường của Tùy Viên, vì tình yêu đè nén chính mình, vì ái tình mà hiến thân đạo đức cho tới bây giờ cùng Triệu Hi Hòa vô duyên. Trước khi tìm được phương pháp giải quyết tốt, Triệu Hi Hòa không thể không bảo trì trạng thái hiện nay, cố gắng cùng Tùy Viên đối nghịch, để cậu phải thời thời khắc khắc đều nhớ rõ chính mình, chú ý chính mình, chậm rãi đem bóng dáng của mình khắc sâu trong lòng cậu.

Đương nhiên, chỉ như vậy còn chưa đủ, anh đồng dạng cũng muốn làm cho Tùy Viên biết rõ, anh làm tất cả không phải thực sự là muốn quấy rối cậu, hoặc là nhìn cậu không vừa mắt, mà là bởi vì thích cậu.

Triệu Hi Hòa biết rõ, Tùy Viên mềm lòng , cậu nguyện ý tiếp nhận thiện ý của người khác, dù cho phần thiện ý này sẽ mang đến cho cậu phiền toái. Hạ thấp tư thái, chân thành thông báo, dù cho Tùy Viên trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận tình cảm của anh, cũng sẽ không vì vậy mà đối với anh hình thành ác cảm sâu sắc — Triệu Hi Hòa đúng là muốn lợi dụng điểm này.

"Anh thích em." Triệu Hi Hòa nhìn Tùy Viên đang nghẹn họng trân trối, cười khổ nói. "Cho nên anh mới luôn luôn đi theo em, mới không cách nào tiếp nhận cùng nữ chính 'yêu nhau' như trên kịch bản, ngược lại không tự chủ được tới gần em, khiến người khác hiểu lầm — không, cũng không thể nói là hiểu lầm a, bởi vì quả thật đó là tâm ý chân chính của anh......"

Nghe Triệu Hi Hòa giải thích, Tùy Viên bị kinh hãi cực độ nhịn không được lui về sau ba bốn bước, hoàn toàn không biết làm sao ngạc nhiên nhìn anh.

Dù cho Tùy Viên không biết bao nhiêu lần từ trong mắt Triệu Hi Hòa gặp ánh mắt thâm tình này, cũng nghe anh nói ra lời thổ lộ tràn đầy yêu thương, nhưng lại chưa bao giờ có một lần khiến cậu cảm giác chân thật như thế, chân thật đến mức khiến Tùy Viên không khỏi kinh hồn táng đảm, sởn tóc gáy, chân tay luống cuống.

Tuy đã sớm chuẩn bị với phản ứng của Tùy Viên, nhưng Triệu Hi Hòa vẫn không tự chủ cảm giác một hồi thất vọng và tự giễu: "Cho nên, thực xin lỗi, dù cho không được em đáp lại, anh cũng sẽ tiếp tục luôn luôn đi theo em, thêm nữa, cũng không có biện pháp dựa theo kịch bản cùng nữ chính nói chuyện yêu đương."

"Ta...... Ngươi......" Tùy Viên hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì, phát triển này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cậu, thậm chí có chút ít hủy đi tam quan của cậu — nếu như cậu còn có tam quan (đã chú thích ở chương nào đó ^.^)......

"Không cần phải nói nữa, anh biết em muốn nói gì." Triệu Hi Hòa nhún vai, cắt đứt lời nói cứng ngắc của Tùy Viên. "Đơn giản chính là không thích anh, bảo anh buông tha, đúng không?– đáng tiếc, anh làm không được."

Hoàn toàn chống cự không nổi ánh mắt nóng rực của Triệu Hi Hòa, Tùy Viên rất Alexander nghiêng đầu đi, vội vàng nói câu "Ta phải đi", thân ảnh liền giữa ánh sáng màu trắng biến mất. Nhìn Tùy Viên chật vật chạy thục mạng, Triệu Hi Hòa nhếch miệng, đem ánh mắt quăng vê trí não của mình.

"Chúc mừng ngươi lần đầu tiên tỏ tình thất bại." 0007 nghiêm trang nói, sau đó không đợi phân phó, liền mở ra không gian Tùy Viên đi trươcs. "Chờ mong lần tỏ tình tiếp theo của ngươi, chủ nhân, ta sẽ giúp ngươi ghi chép số lần thất bại."

Triệu Hi Hòa:"............ Trách không được 5237 ghét ngươi như vậy."

0007:"......!!! Đả kích thân nhân là không đạo đức! Giận chó đánh mèo càng không phải là chuyện mà một người chính trực nên làm!"

Triệu Hi Hòa: "Ta chưa từng cho mình là người chính trực, huống hồ chẳng biết đứa nào còn thất bại hơn ta mà còn nói ta, đắng lòng cho một cái đứa nào đấy ngay cả tỏ tình cũng không dám nói à?" (Hờ hờ, biết ngay hai em trí não có JQ mà =)))

0007:"...... Hiện tại bắt đầu đi vào thế giới kế tiếp, thỉnh chuẩn bị sẵn sàng."

Triệu Hi Hòa: "Lời lần này hơi có vẻ cứng ngắc a......"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh ba rốt cục làm ra đến đây cảm giác cả người cũng không đúng rồi!qaq