Chương 36: Tu Chân

Chương 36:

Tùy Viên bị Huyền Lăng không hề tốn sức cưỡng ép trở về kiếm môn Thiên Duệ Phong, không quản Tùy Viên hao hết tâm tư muốn rời khỏi đều không thể đạt được ước nguyện, đợi đến khi chưởng môn nhận được tin tức vội vàng chạy đến, lúc này mới xóa bỏ hoàn toàn ý niệm muốn trở về phòng ở trên đỉnh núi của mình để dưỡng thương: "Tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện đùa, nếu Huyền Lăng sư đệ nguyện ý để con ở lại, hao tâm tổn trí giúp con chải vuốt linh lực, đây chính là cơ duyên trời cho!"

Nhìn vẻ mặt chưởng môn không tán đồng mà giáo dục cậu, Tùy Viên cực kỳ muốn cào tường: "Đệ tử...... Chỉ là không dám làm phiền Huyền Lăng trưởng lão......"

Chưởng môn sắc mặt hòa hoãn, vuốt ve đỉnh đầu Tùy Viên: "Vi sư biết con hiểu lễ nghi, nhưng mà Huyền Lăng sư đệ chủ động mở miệng lưu con lại, không hề miễn cưỡng chút nào, chắc hẳn là do con thiên tư thông minh lọt vào mắt của hắn, đây chính là chuyện tốt mà cả ta cũng không ngờ được, có hắn giúp con vượt qua kiếp nạn này, vi sư cũng có thể an tâm."

Đã nói đến mức này, Tùy Viên tự nhiên cũng không thể tiếp tục phản đối, chỉ có thể ở trong tâm sầu mi khổ kiểm còn biểu hiện ra ngoài phong khinh vân đạm đồng ý, cam đoan mình sẽ ở Thiên Duệ Phong an tâm dưỡng thương, tranh thủ trước thời gian khỏi hẳn.

Chưởng môn yên tâm xuống, vuốt ve chòm râu, mắt lé thoáng nhìn Thẩm Gia Di vẫn luôn bận rộn chiếu cố Tùy Viên mà ra ra vào vào, ánh mắt lóe lóe, cười nói: "Chúc mừng con thành công kết đan, tu đạo không lâu đã có thành tựu, không hổ là đệ tử Huyền Lăng sư đệ nhìn trúng."

Thẩm Gia Di thụ sủng nhược kinh, vội vàng cúi người hành lễ, liền nói "Chưởng môn khen quá rồi".

Chưởng môn nhìn Thẩm Gia Di từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn nhìn Tùy Viên: "Đoạn thời gian này, Minh Huy liền nhờ con chiếu cố."

"Lưu sư huynh giúp đệ tử rất nhiều, đây cũng là đệ tử nên làm." Thẩm Gia Di trả lời, liếc nhìn Tùy Viên, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chưởng môn rất là hài lòng gật gật đầu, lại cùng Thẩm Gia Di nhàn thoại vài câu mới thả nàng đi, sau đó chuyển hướng Tùy Viên: "Con cảm thấy, nữ tử Thẩm Gia Di này thế nào?"

"Thẩm sư muội rất tốt." Tùy Viên không hiểu ra sao đáp lại, lễ phép tán dương vài câu, lại chỉ thấy chưởng môn cười vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức làm da đầu cậu run lên.

"Minh Huy, con cũng sắp hóa anh rồi, có nghĩ tới muốn cùng ai kết làm đạo lữ không?"

Tùy Viên cả kinh, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: "Đệ tử...... không có nghĩ tới."

"Vậy bây giờ nghĩ thì sao?" Chưởng môn quan tâm hỏi thăm "Nữ tử Thẩm Gia Di này ta cảm thấy không tồi, tính cách độc lập kiên cường nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, thiên phú tuyệt luân đồng thời lại có Đại Khí Vận, tuổi còn trẻ đã có thể kết đan, tất nhiên có thể cùng con cùng bước trên con đường tu đạo. Ta thấy nàng đối với con hình như có chút tình nghĩa, nếu như con cũng có hảo cảm với nàng, vi sư liền nói chuyện với Huyền Lăng sư đệ, lúc con thành công hóa anh liền tổ chức song tu đại điển cho các con, thế nào?"

Chưởng môn từng câu từng chữ nói rất rõ ràng, Tùy Viên càng nghe thiếu chút nữa mồ hôi lạnh đều rơi xuống — cho dù hiện tại nội dung vở kịch đã rối loạn rồi, cũng không cần loạn đả uyên ương a! Nữ chính có lẽ từ đầu đến cuối đều không có đạo lữ! Cho dù có, cũng tuyệt đối không tới phiên nhân vật phản diện là cậu a!

Tùy Viên biết chưởng môn làm như vậy nhất định là có dụng ý, đầu tiên Thẩm Gia Di quả thật không tồi, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, thay vi tiện nghi cho người khác, còn không bằng đưa cho đệ tử mình thích nhất, tiếp theo, Huyền Lăng tính cách cao ngạo, cho dù hắn bây giờ đối với Thẩm Gia Di có chút tình cảm không nói rõ, một khi nàng gả cho người khác, tất nhiên cũng sẽ đem phần tình cảm này vứt ra sau đầu, một mũi tên trúng hai con nhạn, một chuyện nhất cử lưỡng tiện, chưởng môn tự nhiên cực lực muốn thúc đẩy, nhưng mặc dù ông nghĩ tốt, nhưng lại không có cách nào để người trong cuộc nguyện ý.

Ngay khi Tùy Viên quá sợ hãi muốn cự tuyệt, chỉ nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo chen vào, gọn gàng linh hoạt không hề vòng vo: "Ta không đồng ý."

Chưởng môn biểu tình cương cứng, quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng đẩy cửa đi tới, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh như băng sương, rồi lại như đang đè nén cảm xúc đang dâng trào, tựa hồ chưởng môn chỉ cần nhắc thêm một câu, là hắn có thể không khách khí trở mặt ngay.

Chưởng môn chưa bao giờ thấy Huyền Lăng như thế, nội tâm không khỏi trầm xuống, nếu như lúc trước chỉ ẩn ẩn phát giác không đúng mà lo lắng, như vậy hiện tại chính là xác nhận Huyền Lăng có tâm ý với Thẩm Gia Di, thậm chí trong lòng có chút ít run sợ.

"Sư đệ......" Chưởng môn mở miệng, muốn khuyên giải, lại bị đối phương lạnh giọng cắt đứt: "Sư huynh chớ cần nhiều lời, cái đề nghị này, ta tuyệt đối không đồng ý."

Chưởng môn thở dài: "Kia cũng không sao, bất quá, sư đệ ngươi tu chính là vô tình đạo, một chữ tình, đối với ngươi mà nói chỉ có hại mà không có lợi a...... Ngươi hôm nay đã hóa thần, mỗi một bước đều cần phải cẩn thận, vạn nhất đi sai bước nhầm, sẽ là vạn kiếp bất phục!"

Huyền Lăng trầm mặc chốc lát, sau đó tầm mắt rũ xuống, ngữ khí cũng hòa hoãn trở lại: "Ta đương nhiên biết rõ, sư huynh chớ cần lo lắng."

"Ngươi biết thì tốt rồi." Thấy Huyền Lăng kiên trì như thế, chưởng môn bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài, nhẹ gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tùy Viên lộ ra vài phần may mắn vì sống sót sau tai nạn, cười thầm chính mình thật đúng là thiếu chút nữa đem đứa nhỏ này cũng góp đi vào, vạn nhất nó vì vậy mà bị Huyền Lăng kiêng kị, vậy ông làm sư phụ là không đúng rồi. "Chuyện đạo lữ không đề cập nữa, Minh Huy con vẫn là an tâm dưỡng thương trong này a, ta tin tưởng Huyền Lăng sư đệ sẽ không làm khó dễ con."

Tùy Viên lộ ra một nụ cười khổ, mà Huyền Lăng cũng hơi hơi nhíu mày, rất có thể đã nghe ra chế nhạo trong giọng nói chưởng môn.

Việc này bỏ qua, bầu không khí vui vẻ trở lại, chưởng môn dặn dò Tùy Viên vài câu, rồi đứng dậy tính toán rời đi, trước khi đi lặng lẽ nhìn Tùy Viên một lúc, nhẹ giọng an ủi: "Vi sư biết con coi Thiệu Bồi Nguyên của Thiên Nguyên Tông là đối thủ, hôm nay thằng bé kia hóa anh trước con một bước, con không cam lòng, rồi mới vội vàng liều lĩnh, chỉ là, có khi tiến cảnh cũng là chuyện do trời định, sốt ruột cũng vô dụng, huống hồ càng vội vàng, tâm tình không ổn, thì càng khó tiến bộ, mọi chuyện muốn thành công phải mở rộng lòng mình ra."

Tùy Viên mặt ửng hồng lên, thấp giọng đồng ý: "Sư phụ dạy rất đúng, đệ tử biết sai rồi."

"Cũng tốt, vậy con cứ an tâm tu dưỡng a, vi sư chờ ngày con hóa anh." Chưởng môn cười nói, trấn an vỗ vỗ bả vai Tùy Viên, lại xoay người hướng về phía Huyền Lăng nói vài câu, rồi vội vàng ly khai.

Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn Huyền Lăng đứng bất động bên cạnh giường, lộ ra vài phần hoang mang: "Không biết Huyền Lăng trưởng lão còn có gì chỉ giáo?"

Huyền Lăng lông mày rũ xuống, nghiêng người ngồi xuống bên giường, tay nắm lấy cổ tay Tùy Viên.

Linh khí lạnh như băng theo mạch môn lẻn vào, Tùy Viên biết rõ hắn đang trị thương cho mình, vội vàng nhắm mắt lại, linh lực đối phương chải vuốt kinh mạch của mình, đợi một hồi sau thu liễm khí tức, mở to mắt, lại chứng kiến gương mặt Huyền Lăng có chút trắng bệch.

"Huyền Lăng trưởng lão, ngài......?" Tùy Viên vừa muốn hỏi, lại nhìn thấy đối phương từ trong ngực xuất ra một cái bình ngọc, để vào trong tay cậu, không khỏi khẽ giật mình.

Đây cũng là một lọ ngọc cơ hoàn quý giá trị giá 500 điểm tích phân à, đã một lần bắt người tay ngắn(chiếm tiện nghi của người khác) nhưng Tùy Viên vẫn thèm muốn chết, lại không tốt một lần nữa tiếp tục mày dạn mặt dày nhận lấy, không khỏi có chút khó xử: "Cái này...... Huyền Lăng trưởng lão, vô công bất thụ lộc......"

Huyền Lăng không có trả lời, chỉ là lạnh lùng liếc Tùy Viên, làm như chẳng muốn cùng cậu nhiều lời, đứng lên, rời đi, Tùy Viên muốn gọi hắn lại đem bình ngọc trả, lại không có biện pháp.

"Đã cho ngươi, vậy ngươi cứ cầm đi, đồ tốt như vậy, là thánh phẩm chữa thương đó!" 5237 không biết xấu hổ là cái gì, mặt thèm thuồng nhìn cái chai trên tay Tùy Viên. "Nếu như dùng không hết, ngươi có thể giao cho ta, sau đó mang đến thế giới sau dùng, tuyệt đối sẽ không lãng phí hắc hắc!"

Tùy Viên yên lặng liếc nhìn 5237, chỉ đành đem cái chai thu vào trong túi càn khôn của mình, tính toán đợi đến thương thế tốt lên tìm cơ hội trả, hoặc là dùng thứ đồng giá trao đổi.

"Ngươi hiện tại sắm vai nhân vật phản diện ni, việc gì phải làm chính nhân quân tử."5237 bất mãn lẩm bẩm một câu, rồi không nói thêm gì nữa, bởi vì nó lập tức đã bị câu tiếp theo của Tùy Viên hấp dẫn toàn bộ tâm thần.

"Ngươi cảm thấy, khả năng Huyền Lăng là Triệu Hi Hòa có nhiều hơn không?"

"Hắn?!" 5237 lại càng hoảng sợ. "Ngươi cảm thấy hắn là Triệu Hi Hòa?!"

Tùy Viên nhẹ gật đầu, có chút buồn rầu: "Tuy nhất cử nhất động của hắn có vẻ không có vấn đề gì, mấy chỗ khác kịch bản coi như có thể giải thích đi, nhưng mà ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái."

5237 và Tùy Viên cùng nhau suy tư, sau một lát nhẹ gật đầu: "Hắn đối với ngươi hình như tốt hơn rất nhiều so với nguyên tác, dù sao trong nguyên tác, ngoại trừ nữ chính, Huyền Lăng cũng không có chủ động đi giúp bất cứ người nào, lại càng không cần phải nói chủ động đem ngươi dưỡng thương ở Thiên Duệ Phong, tự mình thay ngươi chải vuốt kinh mạch, lại còn cho ngươi nhiều ngọc cơ hoàn trân quý như vậy."

"Hơn nữa, còn có một vấn đề." Tùy Viên hơi hơi nhíu mày. "Ngươi còn nhớ rõ miêu tả về yểm thú của Lưu Minh Huy và ly thú của Huyền Lăng trong nguyên tác không?"

"Cái này đương nhiên!"5237 tự tin nói.

"Ngươi không cảm thấy, ly thú của Huyền Lăng có chút vô cùng ngạo mạn, không thống nhất với miêu tả trong nguyên tác sao?" Tùy Viên nhìn qua 5237.

5237 bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy! Hoàn toàn không giống a! Nói cách khác......"

"Nói cách khác, nếu ta có thể bắt ly thú giả trang yểm thú, hắn tự nhiên cũng có thể bắt yểm thú giả trang ly thú." Tùy Viên đưa tay lau mặt, trong giọng nói mang theo vài phần buồn bã.

"Cho nên là...... bại lộ rồi?"5237 lẩm bẩm nói.

"Ân, trên cơ bản có thể xác định là bại lộ." Tùy Viên nhẹ gật đầu. "Hắn và ta đều bại lộ."

5237 cũng trở nên buồn bã: "Như vậy, lúc nãy hắn kiên quyết phản đối hôn sự giữa ngươi và Thẩm Gia Di, không phải bởi vì Thẩm Gia Di, mà là bởi vì ngươi? Thiệt thòi ta vừa nãy còn cao hứng ni!"

Tùy Viên sờ lêи đỉиɦ đầu 5237 bày tỏ an ủi.

"Như vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cảm giác mình đã an bài thỏa đáng hết thảy, lại không ngở vừa mới bắt đầu không bao lâu đã rối loạn, 5237 trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt, không khỏi bắt đầu ỷ lại ý kiến của Tùy Viên. "Hiện tại ngươi có muốn tự sát chết luôn hay không, thừa dịp hắn còn chưa kịp ngăn cản ngươi đã trốn rồi?"

Tùy Viên trầm ngâm một chút, lắc đầu:"Đã sắm vai vai diễn này, đi tới thế giới này, ta phải có trách nhiệm tiếp tục, không được vì tránh né người nào đó mà bỏ dở nửa chừng."

"Được rồi, nếu như ngươi đã kiên trì như vậy......" Bản thân 5237 kỳ thật cũng không thích đề nghị như vậy. "Như vậy, ngươi muốn cùng hắn ngả bài sao?"

"Hắn đã không nói, ta đây cũng tạm thời giả vờ chưa biết a, ta cảm thấy như vậy hắn còn có thể thu liễm một chút." Tùy Viên suy tư một lát.

"...... Cũng đúng, nếu như các ngươi cứ như vậy quen biết nhau, hắn khẳng định cũng sẽ xằng bậy như mấy lần trước." 5237 cực kỳ đồng ý gật gật đầu, đem cái chủ đề trầm trọng này tạm thời vất sang một bên.

"...... Đúng rồi." Một lát sau, Tùy Viên tựa hồ nhớ tới cái gì. "Ta cảm thấy ta quên cái gì đó, là ảo giác sao?"

"Hẳn là ảo giác a?"5237 chần chờ trả lời. "Tuy ta cũng cảm thấy hình như thiếu chút gì đó......"

Ly thú:"Các ngươi bỏ quên ta, lũ ngốc! Hoàn toàn lạc đường rồi! QAQ"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ * nhuộm minh vương, xúc tua kem, phong phiêu tùy vân ba vị cô nương ném địa lôi =333=