Chương 45: Vườn Trường

Chương 45:

Vườn hoa dưới nhà cũng chẳng thể nói là "vườn hoa", còn không bằng nói là một mảnh đất đặt chậu hoa, bởi vì thân thể Tùy Viên bây giờ là cún con mềm mại yêu kiều, cho nên lúc đi dạo không có khả năng đi quá xa, cũng chỉ có thể đi qua đi lại chỗ an toàn nhất ở dưới nhà, coi như vận động gân cốt.

Tôn Kiệt hẹn Vương Vân Xán dắt chó đi dạo hiển nhiên chí không tại "cẩu", mải mê quấn quanh Vương Vân Xán tác dóc từ trời nam đến đất bắc, mà con chó Husky một tuổi bị cậu ta dắt thì nhìn chằm chằm Tùy Viên, chỉ có điều trở ngại dây thừng trói trên cổ, không thể không bị Tôn Kiệt nắm kéo đi về phía trước.

Husky một tuổi coi như là đã trưởng thành, về hình thể thật sự gây áp lực thật lớn cho Tùy Viên. Cậu có thể chịu được chính mình ngửa đầu nhìn người, bởi vì nhân loại chỉ coi cậu là thú cưng không có bất luận uy hϊếp nào, mà đối với Husky lớn hơn mình gấp vài lần có chút e sợ.

Đôi mắt màu lam nhạt của Husky phi thường xinh đẹp, màu lông trắng đen rõ ràng, chỗ chân mày có hai lớp trắng, có vẻ phi thường có tinh thần. Con chó Adonis này hiển nhiên được chăm sóc vô cùng tốt, da lông trơn nhẵn như nước, mang theo vài phần vương giả ưu nhã, ánh mắt lại khờ dại mà hiếu kỳ, giống như trẻ con vậy.

Tùy Viên rất Alexander chống đỡ ánh mắt nóng bỏng của Husky, chăm chú bước theo chân Vương Vân Xán, sợ thoáng rời đi sẽ bị Husky ngậm đi. Cử động như vậy khiến cho Vương Vân Xán cơ hồ cũng không dám đi đường, e sợ không cẩn thận một cái dẫm lên tiểu bảo bối mềm mại không xương nhà mình, nếu vậy cô đau lòng muốn chết.

Mắt thấy cô bé mà mình có hảo cảm lại đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở con cún nhu nhược dưới lòng bàn chân kia, Tôn Kiệt có chút ăn dấm, dứt khoát thả dây thừng đang giữ Husky — nếu như hai con chó có thể chơi đùa với nhau, Vương Vân Xán cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Husky có được tự do không đợi chủ nhân phân phó, không thể chờ đợi mà mạnh mẽ hất đuôi nhảy về phía Tùy Viên, Tùy Viên lại càng hoảng sợ, nhịn không được "ẳng" một tiếng mềm nhũn, quay đầu chạy về phía chân Vương Vân Xán.

Hiển nhiên, hành động Tùy Viên càng thêm hấp dẫn Husky hoạt bát hiếu động, nó hai ba bước liền đuổi được Tùy Viên, một bên chạy vòng quanh cậu ngửi tới ngửi lui. Chưa bao giờ bị đối đãi một cách "nhiệt tình" như thế, Tùy Viên liền cứng ngắc co lại thành một khối cầu, mặc cho 5237 ở bên cạnh cổ vũ cậu thế nào, thậm chí còn châm biếm cậu "Ngươi chính là một sắm vai giả sao có thể sợ hãi một con chó được!" cũng không dám lộn xộn.

...... Mẹ nó! Miệng to như chậu máu ở bên cạnh còn có thể dọa người đái cả ra quần?! Huống chi đối lập hình thể, cho dù đối phương một ngụm nuốt Tùy Viên xuống cũng không kinh ngạc chút nào!

"...... Tiểu Tuyết không có chuyện gì chứ? Nó hình như đang rất sợ hãi......" Vương Vân Xán vẫn luôn chú ý hai cún cưng chơi đùa với nhau có chút bận tâm.

"Yên tâm đi, Adonis tính cách rất tốt, sẽ không làm nó bị thương, chỉ là cún nhà cậu có chút sợ người lạ mà thôi, chốc lát là thân nhau ngay!" Tôn Kiệt đối với cách làm của chó yêu nhà mình rất hài lòng, cười an ủi bạn ngồi cùng bàn.

Vương Vân Xán nhẹ gật đầu, hơi yên lòng một chút, cũng không có đi qua giải cứu Tùy Viên đang lâm vào "khủng hoảng", dù sao, cô cũng nhìn ra được Husky nhà Tôn Kiệt cũng không có ác ý gì với tiểu bảo bối nhà mình, chỉ đơn thuần muốn chơi đùa cùng nó mà thôi.

Tuân theo câu nói "Địch không động ta cũng không động, địch động...... Ta cũng sống chết không động", Tùy Viên cố gắng bảo vệ phần yếu ớt nhất của mình là bụng và yết hầu, cuộn tròn lại như một nắm tuyết, Husky thử đủ mọi cách muốn cậu đứng lên chơi với nó, cuối cùng thậm chí còn đem mũi ngửi đến bụng dưới của Tùy Viên, sau đó coi cậu như là một con rùa đen lật ngửa cậu lại.

Tùy Viên vốn chưa quen khống chế thân thể mình lập tức không giữ được cân bằng, bị quay cuồng một vòng mới đứng lên, không ngờ còn chưa chờ cậu đứng vững, liền nghênh đón móng vuốt của Husky.

Một trảo này có mang chút lực, lại khiến cho Tùy Viên lập tức mất đi cân bằng, lại lăn ba bốn vòng mới dừng lại. Tùy Viên đầu váng mắt hoa lảo đảo vài cái, rốt cục tứ chi vẫn không chịu phối hợp, chật vật ngã sấp xuống mặt đất.

Cún con bị khi dễ bộ dáng vô cùng đáng thương tỏ ra ngốc manh hiển nhiên làm giải trí cho hai vị chủ nhân đang vây xem, Tôn Kiệt ha ha ha cười đến vui vẻ cực kỳ, Vương Vân Xán đang lo lắng cũng nhịn không được lộ ra nụ cười, chạy tới muốn trấn an cún yêu yếu đuối nhà mình, nhưng không ngờ có một người đến trước cô bé một bước, đem Samoyed mềm mại vô lực đang quỳ rạp trên mặt đất bế lên.

Tùy Biên bị người lôi kéo cái bụng có chút không quá thoải mái, hơn nữa trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng cách mặt đất thật xa cũng khiến cậu tự nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi — tuy đã từng sắm vai qua không ít nhân vật có khí phách, nhưng bản thân mỗi người đó trước tiên đều có thực lực siêu quần là điều kiện trụ cột, hôm nay Tùy Viên chỉ là một cún con có thể dễ dàng bị bóp chết, cảm giác sợ hãi sẽ nhiều hơn.

Thân thể căng cứng không dám lộn xộn, sợ tay buông lỏng một cái là ngã xuống đất chết ngay, Tùy Viên thẳng đến khi chính mình được an an ổn ổn ôm vào trong ngực mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu muốn nhìn người đang ôm mình là ai.

Đối phương hiển nhiên đối với chó phi thường quen thuộc, động tác vuốt ve da lông Tùy Viên làm cho cậu phi thường thoải mái, cường độ không nhẹ không nặng, bao hàm thương yêu khiến người ta buông lỏng. Tùy Viên vâng theo bản năng của chó vẫy vẫy cái đuôi, sau đó lúc đối phương gãi cằm cậu "ư ử" ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hưởng thụ — tiếp theo, cậu thấy được bộ dáng của người nọ, lập tức cương cứng.

"Thầy, thầy giáo!" Vương Vân Xán lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy qua ân cần thăm hỏi, Tôn Kiệt cũng ngừng cười to, theo tới, mang theo vài phần bất mãn vài phần câu nệ. "Thầy Lưu."

"Chào các em." Nam chính thế giới này — Lưu Minh Chu gật đầu cười, lại tiện tay vỗ vỗ Husky đang chạy quanh hắn, cực kỳ muốn thấy cún con Samoyed ở trong ngực hắn. "Đang dắt chó đi dạo à?"

"Đúng vậy." Vương Vân Xán đỏ bừng hai gò má, muốn đem Tùy Viên trở về, lại thấy xấu hổ, chỉ có thể nắm góc áo, nhẹ giọng trả lời.

"Thầy Lưu sao lại ở đây? Thầy cũng ở gần đây sao?" Tôn Kiệt ngược lại với Vương Vân Xán phóng khoáng hơn nhiều, một bên tò mò hỏi, một bên ôm Husky nhà mình lên, khiến nó không tiếp tục quấy rầy Lưu Minh Chu.

"Đúng vậy, tôi ở gần đây, ngẫu nhiên sẽ đi dạo trong này." Lưu Minh Chu gật đầu trả lời, ánh mắt hàm chứa tâm tình khó nói đảo qua trên người Tôn Kiệt, khiến cậu bé không tự chủ nổi hết cả da gà, vô thức tự hỏi mình chẳng lẽ đã làm sai chuyện gì, bị chủ nhiệm lớp bắt được.

May mắn, ánh mắt Lưu Minh Chu rất nhanh liền dời đi, chuyển hướng Vương Vân Xán, sau đó đem cún con trong ngực giao vào tay cô bé, nhẹ lời dặn dò:"Cẩn thận một chút, Samoyed của em còn nhỏ, Husky không nhẹ không nặng, cũng dễ làm nó bị thương."

"Đã biết, cảm ơn thầy!" Vương Vân Xán vội vàng nhận lấy, cẩn thận ôm Tùy Viên vào ngực, vuốt vuốt lông mao an ủi cậu.

Có lời nói của Lưu Minh Chu, Vương Vân Xán tự nhiên không chịu để cún cưng nhà mình chơi đùa với Husky "không nhẹ không nặng" nhà Tôn Kiệt, thẳng đến khi Tôn Kiệt có chút không cam lòng buộc Adonis lại một lần nữa, mới thả Tùy Viên xuống mặt đất.

Đã không có Husky mang tới nguy cơ, Tùy Viên thoáng tỉnh táo lại, lông mao run rẩy đứng lên, thử đi một hai bước, đồng thời mắt lé nhìn nhìn Lưu Minh Chu mỉm cười ngồi ở một băng ghế đá, chăm chú nhìn hai học sinh của mình.

"Thoạt nhìn, mục tiêu đầu tiên của hắn quả nhiên là Tôn Kiệt không sai."5237 có chút dương dương tự đắc nói. "Hừm hừ, hắn làm sao có thể nghĩ đến kỳ thật ngươi đang ở trong thân thể của một con chó ni!"

Tùy Viên không trả lời, có chút thoải mái lại có một chút quấn quýt, cảm giác này liền chính cậu cũng nói không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tôn Kiệt cùng Vương Vân Xán trò chuyện được vui vẻ, cũng không biết cậu ta nói cái gì, chọc cho Vương Vân Xán cười đến eo không dậy nổi, mà Tôn Kiệt thì có chút ngốc hồ hồ gãi gãi tóc của mình, nháy nháy con mắt, mang theo vẻ khờ dại tuổi trẻ của một cậu trai trước mặt một cô bé.

Ánh mắt Lưu Minh Chu hơi trầm xuống, tuy khóe miệng mang theo nụ cười ôn tồn lễ độ, nhưng lại làm cho người khác cảm giác được một cỗ khí tức trầm thấp tối tăm. Thế giới này hắn hoàn toàn đủ tiêu chuẩn của một anh chàng đẹp trai có phong độ của người trí thức, gọng kính màu vàng khiến hai con ngươi cơ trí mà trầm tĩnh, dáng người thon dài, nhàn nhã ngồi ở một chỗ như một bức họa, chỉ có điều lại khiến cho bản năng Tùy Viên cảm giác được nguy cơ.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Tùy Viên, Lưu Minh Chu đem tầm mắt dời khỏi Tôn Kiệt và Vương Vân Xán, nhìn về phía cậu, Tùy Viên vô thức lắc lắc cái đuôi, rồi lại có chút xấu hổ lui về sau một bước.

Cún con màu trắng hai mắt ấm áp mà thân mật, màu đen tinh khiết sáng long lanh, Lưu Minh Chu thoáng khẽ giật mình, tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, thần sắc lập tức hòa hoãn xuống, từ trên ghế dài đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống, hướng phía nó đưa tay ra, như là đang nhử nó.

Tùy Viên chần chờ nhảy tới một bước, lại quấn quýt dừng lại, không biết có nên tỏ ra thân cận với hắn hay không.

Như nhìn ra Tùy Viên do dự, Lưu Minh Chu chỉ mỉm cười ngồi xổm chỗ đó, kiên nhẫn mười phần, làm cho Tùy Viên không khỏi sinh ra một loại cảm giác nếu như cự tuyệt quả thực là tội ác tày trời — huống hồ, trong nội tâm tựa hồ có một thanh âm đang thúc giục cậu mau chóng xông lên, có lẽ là bản năng, có lẽ là thói quen, có lẽ lại là những thứ gì khác nữa......

Vì vậy, sau ba phút, cún con Samoyed tuyết trắng chậm rãi bước về phía Lưu Minh Chu, đầu tiên là cúi đầu hít hà lòng bày tay hắn, giống như đang xác định có an toàn hay không, sau đó chậm rãi lắc lắc cái đuôi.

Động tác Lưu Minh Chu rất thong thả, không tạo bất cứ áp lực nào cho cún con mẫn cảm hay sợ người lạ, ngón tay thon dài xoa lông tơ màu trắng, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa, thấy đối phương không có cự tuyệt sau mới dần dần tăng thêm lực đạo. Tùy Viên bị sờ đến toàn thân sảng khoái, không khỏi ngang nhiên xông qua một ít, cơ hồ đem chính mình đưa đến trong lòng bàn tay Lưu Minh Chu, cái đuôi sau lưng vẫy vẫy càng vui vẻ.

Thấy cún con hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Lưu Minh Chu nở nụ cười hài lòng đem nó bế lên, ngồi trở lại ghế dài, sau đó đem cún con đặt tới đầu gối của mình. Tùy Viên thân là nhân loại [?] hoàn toàn bị bản năng của chó áp đảo, bị Lưu Minh Chu giàu kinh nghiệm yêu thương vỗ về chơi đùa lật đi lật lại, cái đuôi lắc lư thành một đóa hoa.

5237 yên lặng nghiêng đầu không đành lòng nhìn, cảm thấy chính mình đem Tùy Viên đi đóng một con chó có lẽ không phải một ý kiến hay – chỉ số thông minh vốn đã không cao, trung hòa với một con chó, có thể sẽ càng ngu hay không!

Chỉ tiếc, Tùy Viên không nghe được 5237 oán thầm, chỉ hài lòng hưởng thụ Lưu Minh Chu phục vụ, mà ngay cả đối phương đưa cậu lật ra, cái bụng bị xoa xoa cũng không biết, chỉ ngẩng cổ lên mặc cho đối phương vuốt lông đến dưới bụng, sau đó đột nhiên dừng một chút.

Tùy Viên nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Minh Chu, không biết hắn vì sao đột nhiên ngừng lại, lập tức, cậu cảm thấy ánh mắt Lưu Minh Chu đang nhìn chăm chú chỗ kia có chút không thích hợp.

"Thì ra, đúng là một bé trai ni......" Lưu Minh Chu cười khẽ, thản nhiên vui sướиɠ nghênh tiếp ánh mắt Tùy Viên, cùng lúc đó, ngón tay ở chỗ không thể để người khác chạm vào nhẹ nhàng chọc xuống.

Tùy Viên thân thể cứng đờ, quyết đoán ".................." .

— nếu như thân là một con chó gặp phải loại tình huống này, có thể kêu một tiếng "Quấy. Rối. Tình. Dục." hay không?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm qua...... Ta thu hoạch một đống dưa leo cùng cúc hoa......[ thâm trầm mặt

Đến đến! Cầm dưa leo cùng cúc hoa đánh cuộc Triệu Hi Hòa là Husky các muội tử đều đem sự bảo đảm giao thô đến!! Thật không biết các ngươi tại sao phải nghĩ đến cái này! Rõ ràng ta đã nói rồi Triệu Hi Hòa khẳng định là nam chủ, nam chủ là lão sư sao! Có cầm nhất chích [ sẽ không thay đổi người ] Husky đương nam chủ bg văn sao?! Cái này quá không khoa học ! các ngươi não động quả nhiên so với ta đều đại!

ps: Thế giới này ta tại tiểu tươi mát cùng trọng khẩu vị trong lúc đó vùng vẫy thật lâu, rốt cục vẫn phải bù không được chính mình tiết tháo khóc, quyết định tiểu tươi mát hạ xuống...... Khái, muốn nhìn nhân thú h các muội tử dừng tay cho ta!

Cảm tạ Thượng Quan thiển suối muội tử ném lựu đạn =333=