Chương 48: Vườn Trường

Chương 48:

Trên đường bị Lưu Minh Chu mang về, Tùy Viên và 5237 vẫn luôn quấn quýt chuyện có thật là mình đã bại lộ không, hay chỉ là Lưu Minh Chu đang lừa gạt cậu. Tùy Viên hơi nghiêng về vế trước, mà 5237 thì bởi vì đủ loại nguyên nhân, kiên trì cho rằng là vế sau.

Dù sao, bất kể là vế trước hay là vế sau, Tùy Viên vẫn quyết tâm giả bộ cho tới cùng, nếu như thật sự không được...... Vậy thì nói sau......

Tâm tình Lưu Minh Chu hiển nhiên rất tốt, đem xe đỗ ở ga ra rồi nhẹ nhàng ôm Tùy Viên lên lầu, mặt mỉm cười mở ra cửa phòng của mình.

Thân là nam chính trong chuyện ngôn tình vườn trường, nhà của Lưu Minh Chu hiển nhiên rất tốt, trong nhà lắp đặt thiết bị theo phong cách cao cấp của phương tây, diện tích cũng rất là lớn. Tùy Viên được thả tới trên ghế sa lon mềm mại trong phòng khách, rất là cẩn trọng, mà ở trên sofa bên kia, thì có một con mèo đen đang lười biếng nằm sấp.

...... Tùy Viên cảm thấy, cái con mèo đen này nhìn rất quen mắt?

Thấy Tùy Viên vị khách không mời mà đến, đồng tử màu vàng của mèo đen thoáng nheo lại, mang theo vài phần ngạo mạn vài phần khinh thường. Đánh giá Tùy Viên một lát, mèo đen đứng lên, bước từng bước ưu nhã đến bên cạnh của cậu, nhẹ nhàng dạo quanh cậu một vòng, sau đó mang theo khí chất nữ vương nâng móng vuốt lên, dẫm nát trên đầu Tùy Viên.

Bị một con mèo khi dễ Tùy Viên liền tạc mao, sủa một tiếng dọa nạt, mà mèo đen không chút nào tỏ ra sợ hãi, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà lộ ra ra móng vuốt, tựa hồ tính toán để cậu nhận thức trong này ai mới là lão đại.

Khi chiến tranh chó mèo đang diễn ra hết sức căng thẳng, thì Lưu Minh Chu từ trong phòng bếp đi ra, liền thấy được hình ảnh hai bên đang ra sức giằng co như vậy.

Lưu Minh Chu khóe miệng co quắp, cao giọng quát một tiếng chói tai: "A Yểm!"

Mèo đen cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lưu Minh Chu, tựa hồ cố gắng chứng minh mình vô tội, chỉ tiếc tâm của chủ nhân đã lệch về bên kia, bước nhanh đi qua túm lấy sau cổ mèo đen, không để ý nó giãy dụa, không chút nào thương tiếc ném sang một bên.

May mà động tác của mèo đen nhanh nhẹn, trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại, chỉ lăn vài vòng sau liền an toàn chạm đất không mất một cọng lông nào. Mắt thấy động tác Lưu Minh Chu ôn nhu đem Tùy Viên tiến khép vào trong ngực, sau đó đem sữa mới đun nóng trong phòng bếp đưa tới trước mặt cậu, mèo đen thông minh tự nhiên biết gia hỏa mới tới nay không thể trêu chọc – ít nhất tuyệt đối không thể trước mắt Lưu Minh Chu trêu chọc — không thể không phẫn nộ lắc lắc cái đuôi, ra vẻ cao ngạo không thèm để ý quay đầu rời đi.

Tùy Viên cuộn ở trong ngực Lưu Minh Chu, bất an liếʍ láp mâm sữa, ánh mắt lấp lóe nhìn theo còn mèo đen kia.

"Nó gọi là A Yểm." Lưu Minh Chu vuốt lông Tùy Viên, ý vị sâu xa mở miệng. "Tiểu Tuyết nhất định nhận thức nó, đúng không?"

Tùy Viên: ".................."

"Không ngờ hắn lại đem yểm thú làm của riêng !" 5237 rất là kinh ngạc.

Mà Tùy Viên đương nhiên so với nó còn kinh ngạc hơn: "Có thể đem vật sống ở thế giới khác làm của riêng, sau đó mang đến thế giới khác sao?"

"Đương nhiên, bất quá phải trả một đống tích phân xa xỉ." 5237 "rầm rì" một tiếng, hiển nhiên đối với cách làm thổ hào(*) này phi thường khinh thường. "Thật sự nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu!"

(*)thổ hào: phú hào địa chủ ở nông thôn

"Yểm thú đã bị mang tới, không biết A Ly thế nào." Tùy Viên có vài phần thất lạc. Dù sao ở thế giới kia tương đối lâu, mà ly thú lại có thói quen làm nũng bán manh, Tùy Viên đối với nó thật tình yêu mến, chỉ có điều không nghĩ tới chuyện mang theo nó — đương nhiên, cho dù nghĩ tới, tích phân của cậu khẳng định không đủ.

Bởi vì sinh bệnh, cho nên Tùy Viên một ngày này chưa ăn gì cả, sau khi khỏe lại phản ứng đầu tiên đương nhiên là đói, chỉ chớp mắt đã liếʍ sạch sẽ bát sữa, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

Không muốn nhịn đói Tùy Viên không tự chủ đưa ánh mắt mang theo khát vọng nhìn Lưu Minh Chu bưng mâm sữa trở về phòng bếp, hi vọng hắn còn có thể mang thêm ra vài thứ, giúp cậu lấp đầy bụng.

Mà Lưu Minh Chu tự nhiên không để cho cậu thất vọng — chỉ là, không phải là ý tốt.

"...... Chó có thể ghét bỏ đồ ăn mà chủ nhân ăn dở không?" Tùy Viên quấn quýt nhìn qua khối chân giò hun khói chỉ còn một nửa mà Lưu Minh Chu mang tới, lo lắng hỏi 5237.

"...... Hiển nhiên không có." 5237 rầu rĩ trả lời.

Tùy Viên uể oải vô lực lắc lắc cái đuôi, không thể không đứng dậy, đến gần sát tay Lưu Minh Chu, cắn một mẩu chân giò hun khói ăn vào trong miệng.

"Tiểu Tuyết thật ngoan." Lưu Minh Chu hài lòng mỉm cười, sờ đầu chó Tùy Viên, sau đó ôm cậu nửa tựa ở trên ghế sa lon, đưa cậu vào trong l*иg ngực của mình.

Tùy Viên đột nhiên có chút oán giận tại sao mình lớn lên chậm như vậy, nếu đợi cho cậu trưởng thành...... Hừm hừ, cái tư thế này xem không đè chết hắn!

Không được tự nhiên hoạt động thân thể, muốn từ trên người Lưu Minh Chu nhảy xuống, lại bị đối phương dùng lực đạo không khiến cậu thấy khó chịu, nhưng lại không cách nào giãy dụa đè lại, Tùy Viên vừa định định giơ chân phản kháng để biểu đạt bất mãn của mình, rồi lại bị Lưu Minh Chu cầm chân giò hun khói quơ quơ chóp mũi của cậu, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Lưu Minh Chu mua cái gì đều là sản phẩm có giá đắt nhất, chất lượng tốt nhất, chân giò hun khói thịt rất tươi ngon, hương vị ngon miệng, hoàn toàn nếm không ra vị tinh bột, cực kỳ hấp dẫn...... chó, hơn nữa hôm nay bụng đói, ngửi được mùi thơm bốc ra từ chân giò hun khói, hồi tưởng lại hương vị vừa mới ăn vào trong miệng, Tùy Viên nhịn không được bắt đầu tiết nướt bọt, đi theo mùi hương sát vào bên môi Lưu Minh Chu, nhẹ nhàng ngửi ngửi – đây là bản năng chết tiệt của loài chó!

Thấy Tùy Viên mắc câu rồi, Lưu Minh Chu lộ ra một nụ cười sung sướиɠ, sau đó đem nửa khúc chân giò hun khói ngậm vào trong miệng — Tùy Viên lập tức há hốc mồm.

Cố tình quay đầu đi không để ý tới bày ra cốt khí và tiết tháo của mình, nhưng mà hương vị mê người của chân giò hun khói quả thực giống như đang trực tiếp chui vào trong đại não, Tùy Viên đầu óc mông lung, đợi đến tỉnh táo lại liền phát hiện mình đã cướp đi nửa còn lại của khúc giò ở trong miệng Lưu Minh Chu, lại còn dùng đầu lưỡi hung hăng liếʍ môi của hắn.

Tùy Viên cảm giác mình sắp thành chó thật rồi!

— lại dùng thái độ như vậy đối đãi một con chó! Đây là điên đến trình độ nào a!

"...... Ha ha, biểu hiện không tồi, nếu như tiếp tục như vậy, ta cảm thấy Lưu Minh Chu chắc hẳn thực sự cho ngươi chính là một con chó ni." 5237 lành lạnh mở miệng, Tùy Viên không hề nghi ngờ nó đang chế nhạo mình.

Tùy Viên: ".................."

"Được rồi, không cần phải như bị sét đánh như vậy, ngươi và hắn cũng không phải lần đầu hôn nhau." 5237 ngữ khí hòa hoãn, an ủi.

"Nhưng đây căn bản là hai khái niệm!" Tùy Viên có chút suy sụp.

Cũng không biết là cam chịu, vò đã mẻ lại sứt, hay là vẫn định dùng thân phận chó con để lừa gạt vượt qua kiểm tra — hoặc là cả hai điều trên?– nênTùy Viên vất bỏ tiết tháo ngoan ngoãn phối ăn cơm, cơ hồ có thể được coi là khách và chủ đều vui vẻ.

Tùy Viên rốt cục ăn uống no đủ có chút hoảng hốt bị Lưu Minh Chu ôm lên, cái cằm phục tùng khoát lên trên vai của hắn, liếʍ liếʍ môi, còn đọng lại dư vị của khúc giờ. Mà Lưu Minh Chu thì một tay nâng cậu, tay kia vuốt ve dọc từ phần cổ xuống lưng đến phần đuôi, lặp đi lặp lại nhiều lần, đột nhiên có chút cảm khái nói: "Nếu như em cứ bảo trì tư thái như vậy, kỳ thật cũng không tồi."

Tùy Viên hơi hơi cứng đờ, bị Lưu Minh Chu thoáng giơ lên, đối diện với tròng mắt đen nhánh có chút phức tạp khó lường trong mắt hắn: "Chỉ có thể thuận theo anh, chỉ có thể dựa vào anh, chỉ có thể đứng ở bên cạnh anh, so với khi làm người nhu thuận hơn nhiều."

Tùy Viên tỏ vẻ...... cậu nghe không hiểu gì cả......→_→

"Đương nhiên, có lợi cũng có hại." Lưu Minh Chu cười khẽ, trong nháy mắt cởi bỏ biểu lộ nguy hiểm vừa rồi, đưa tay sờ lên gốc đuôi Tùy Viên nói bóng nói gió. "Cho dù anh thích em, cũng khó nổi 'tính thú' với một con chó a, anh cũng không phải là biếи ŧɦái."

Tùy Viên:...... Anh xác định anh thật không phải là biếи ŧɦái sao?! Nghĩ được loại chuyện này rõ ràng đã rất biếи ŧɦái rồi?!

Nhìn Tùy Viên toàn thân đều nổ thành một đoàn, Lưu Minh Chu rốt cục mở lòng từ bi tạm thời chấm dứt chủ đề này, kéo cửa phòng vệ sinh ra đặt cậu xuống mặt đất, sau đó chỉ chỉ vật dụng đại tiểu tiện dành riêng cho chó đặt ở trong góc: "Nghe Vương Vân Xán nói, em rất thông minh, chuyện gì dạy một lần sẽ nhớ, chưa bao giờ phạm sai lầm. Anh nghĩ, ở nhà anh, em cũng sẽ không phạm sai lầm tương tự, đúng không?"

Tùy Viên cứng ngắc đứng ở trong phòng vệ sinh, hối hận mình lúc trước vì nịnh nọt Vương Vân Xán mà không chuyên nghiệp lộ ra một đống chân ngựa, đồng thời tự hỏi có nên học theo bộ dáng của loài chó, ngẫu nhiên phạm sai lầm không ảnh hưởng đến toàn cục — chỉ có điều, cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị Lưu Minh Chu dễ dàng bác bỏ.

"Vạn nhất thật sự em phạm sai lầm, chớ có trách anh biếи ŧɦái một chút." Lưu Minh Chu cười đến dị thường hiền lành...... cùng chờ mong. Làm cho người ta như tắm gió xuân.

Tùy Viên: "............qaq"

Tuy ý nghĩ của Lưu Minh Chu đi tiểu tiện trước khi lên giường đi ngủ là đúng, nhưng cảm giác nhục nhã khiến cho Tùy Viên thật sự không có cách nào trước cái nhìn chằm chằm của Lưu Minh Chu mà còn vui vẻ đi ra được, hai bên giằng co gần năm phút đồng hồ, rốt cục vẫn là Lưu Minh Chu dẫn đầu lui một bước, đại khái cũng biết không thể bức bách Tùy Viên quá, để ngừa đối phương thực sự không quan tâm xé rách mặt, vậy cũng không dễ nhìn.

Lần nữa cúi người đem Tùy Viên ôm lấy, Lưu Minh Chu tỉ mỉ giúp cậu chải chuốt lông tóc, dùng lược kiên nhẫn ở mỗi cọng lông đều chải qua một lần, cuối cùng ôm lấy Tùy Viên sạch sẽ xinh xinh đẹp đẹp đến giường lớn của mình.

Trên giường, Tùy Viên ngoài ý muốn gặp được ly thú mà mình vừa lúc nãy còn nghĩ tới.

Ly thú màu trắng thoạt nhìn có chút mệt mỏi, vô tình co lại thành một quả cầu, cái đuôi dài xoã tung giấu ở bên dưới chăn, nhìn không khác gì một con thỏ. Nhìn thấy Tùy Viên, ly thú chỉ lười biếng nâng con ngươi lên, hiển nhiên không có gì hào hứng, mà Tùy Viên thì vô thức muốn nhích lại gần nó, lại do dự mà dừng bước.

...... Tựa hồ không nên biểu hiện quá quen thuộc?

Nhìn thấy bộ dáng Tùy Viên do dự, Lưu Minh Chu ngược lại chủ động đặt cậu bên cạnh ly thú, làm hai con vật lông trắng tựa vào cùng một chỗ, ngữ khí bình thản nói: "Con vật nhỏ này từ lúc rời xa chủ nhân vẫn luôn không có tinh thần, đều nói ly thú luyến chủ, không có chủ nhân sẽ rất khó sống sót, tuy bắt nó là muốn làm em kinh ngạc, nhưng nếu vẫn không tìm thấy chủ nhân, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ chết, thật sự rất đáng thương."

Tùy Viên có chút nóng nảy,"ẳng ẳng" hừ nhẹ vài tiếng, rốt cục không thèm suy nghĩ phải ngụy trang đề phòng bại lộ nữa, cẩn thận xích lại gần, lè lưỡi liếʍ liếʍ chóp mũi ly thú.

Ly thú thoáng né tránh, nhưng không có chân chính động đậy thân thể, chỉ là cặp mắt màu hồng kia trừng lớn vài phần, nghiêng đầu nhìn Tùy Viên, tựa hồ đang hoài nghi lại tựa hồ có chút phấn khởi, lúc Tùy Viên "lấy lòng" thì dịch sát vào một chút, nhẹ ngửi ngửi mùi trên người Tùy Viên.

Sau khi Lưu Minh Chu tắm rửa, thay đồ ngủ xong, hai con vật màu trắng đã lăn thành một đống ở trên giường lớn, như đang chơi đùa đến vô cùng cao hứng. Ly thú lười biếng lúc trước rốt cục khôi phục tinh thần, dính ở bên người Tùy Viên một lát cũng không muốn rời đi, cũng không uổng Tùy Viên hy sinh hình tượng, cùng nó chơi trò chơi của các tiểu động vật.

Hai con vật đang thân thân mật mật trên giường, yểm thú chẳng biết lúc nào cũng đã vào phòng ngủ. Nó vẫn bảo trì bộ dạng cao quý lãnh diễm, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên cái ổ nhỏ thuộc về chính nó, ưu nhã gục xuống, nhìn lên trên giường tỏ ra cực kỳ khinh thường và khinh miệt.

Lưu Minh Chu cười khẽ , đem Tùy Viên tiến vào trong lòng ngực của mình, lại đuổi ly thú lưu luyến xuống giường, bật công tắc đèn bàn ở đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp.

"Ngủ ngon." Lưu Minh Chu nằm nghiêng, chống khuỷu tay xuống giường, cúi người hôn lên trán Tùy Viên.

"...... Ẳng." Tùy Viên có chút không tình nguyện đáp lại một tiếng, giẫm lên nệm giường mềm mại dạo qua một vòng, rốt cục dựa vào bản năng tìm được vị trí thoải mái nhất, sau đó cuộn người lại gối đầu ở giữa cổ và bả vai của Lưu Minh Chu, nhắm mắt lại.

Không biết có phải là do biến thành chó hay không, Tùy Viên cảm thấy hương vị trên người Lưu Minh Chu khiến cậu cực kì an tâm, mà Lưu Minh Chu cũng hiểu được, đặt hai gò má của mình lên nhúm lông ấm áp mềm như nhung như tìm được tri kỷ, lấp đầy trái tim trống rỗng vì lúc trước xác định nhầm mục tiêu.

Dù cho đối phương chỉ là một con chó, nhưng không thể tưởng tượng nổi, loại ý niệm "Chính là em ấy!" theo từng bước phát ra rõ ràng ở trong đầu mình.

— không hề nghi ngờ, cho dù em ấy chỉ là một con chó, anh cũng có thể tìm ra cậu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:...... Ta cảm thấy được, nhiều chuyển hơn mấy cái thế giới, bọn họ có thể thúc đẩy vật viên ......[ quỳ

Cảm tạ 13961699,* nhuộm minh vương [x2], tịch xử lý, hồ đào,illxl,13938130, tĩnh giống như vũ bảy vị muội tử ném địa lôi =333= còn có

Thượng Quan thiển suối muội tử ném lựu đạn ~[≧▽≦]/~