Chương 9: Mạt Thể

Chương 9.

Cũng có dự cảm bất ổn còn có Tùy Viên.

Ở thế giới trước, nam chính cũng không tuân theo kịch bản mà ra sân diễn trước, sau đó vở kịch liền bắt đầu thần kỳ lệch về hướng khác, nữ chính thành phù vân trực tiếp biến thành đam mỹ văn, khiến cho Tùy Viên sốt ruột không thôi. Không ngờ nam chính của thế giới này cũng vô trách nhiệm như vậy, Tùy Viên quả thực muốn khóc lắm rồi.

Nhưng mà, dù nội tâm bất an, Tùy Viên vẫn không thể không kiên trì chống đỡ, để làm một nam thứ có trách nhiệm, nhiệm vụ của cậu không chỉ máy móc sắm vai nhân vật của mình, còn phải gánh sứ mạng đem vở kịch đã rối loạn kéo về quỹ đạo ban đầu.

Nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Hà đang bị chấn kinh, Tùy Viên hơi hơi nhíu mày, dò hỏi:"Mạc Hiên Chỉ? Cô biết anh ta?"

Nghe thấy Tùy Viên hỏi, Lãnh Hà trong nội tâm cả kinh, phải ở mạt thế mười năm sau, đại danh Mạc Hiên Chỉ mới được mọi người đều biết, nhưng hiện giờ nàng còn là chưa biết đến anh ta.

Chỉ tiếc, lời ra khỏi miệng như nước đổ đi, không cách nào thu hồi nên Lãnh Hà không thể không nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi trả lời:"Tôi không biết anh ta, chỉ biết có người này thôi, cũng coi như không quen thuộc lắm."

Vốn Tùy Viên cũng không muốn làm nữ chính khó xử, hơn nữa cũng không có thời gian tiếp tục truy cứu, vuốt cằm tỏ vẻ minh bạch, đem ánh mắt dời về phía Mạc Hiên Chỉ đang đứng cách năm thước trước đội ngũ.

Cùng lúc đó, ánh mắt Mạc Hiên Chỉ đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên mình Tùy Viên.

Giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh với nhau luôn có một loại cảm ứng thần bí, Mạc Hiên Chỉ cơ hồ không do dự tìm ra người lãnh đạo của đội ngũ này, cười mà như không cười đánh giá Tùy Viên từ trên xuống dưới một lúc.

Tùy Viên bị hắn nhìn làm da đầu run lên một chút, nhưng vẫn trấn định cất bước, đi đến trước mặt Mạc Hiên Chỉ trước mặt, đưa tay ra:"Tôi tên là Hà Hạo Thần, lần đầu gặp mặt."

Mạc Hiên Chỉ hơi hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch phun ra ba chữ "Mạc Hiên Chỉ", sau đó đưa tay cầm tay Tùy Viên.

Tuy Mạc Hiên Chỉ trên mình không có địch ý dày đặc, nhưng hiển nhiên cũng không coi là có ý tốt, tay Tùy Viên vừa mới bị đối phương cầm, đã cảm giác được một cỗ lực đạo rất mạnh, cơ hồ muốn bóp nát xương tay y.

Tùy Viên cả kinh, vô thức vận khởi dị năng ngăn cản, chỉ tiếc dù có đấu dị năng, y cũng kém Mạc Hiên Chỉ một khoảng lớn.

Điện và lửa giao chiến xung quanh tay hai người, đánh nhau không tiếng động làm cho tát cả mọi người vây xem nhịn không được nín hơi, mặt lộ vẻ bất an và lo sợ, sợ làm Mạc Hiên Chỉ thực lực cường hãn mất hứng, tiễn bọn họ xuống thẳng địa ngục làm bạn với tang thi.

Đồng dạng, Tùy Viên thân là người trong cuộc càng quấn quýt vạn phần — cho dù biết mình và đối phương là quan hệ tình địch, nhưng vừa gặp mặt đã tiến đến tình tiết "Tình địch gặp mặt đã cực kỳ đỏ mắt" có phải là quá nhanh không?!

Không tự chủ được nữa, nụ cười ôn tồn lễ độ vẫn luôn treo trên mặt Tùy Viên giảm đi, trong một cái chớp mắt, ánh mắt Mạc Hiên Chỉ mê man nhìn chằm chằm về phía y giống như ánh mắt đã bắt được con mồi, lại nhìn thấy đối phương chớp mặt một cái, sau đó dời về một bên, chủ động buông lỏng tay ra.

Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, nhìn Mạc Hiên Chỉ không hề chú ý chính mình, hơi hơi sai xê dịch thân mình, tự nhận là không để lại dấu vết lắc lắc cái tay bị nắm đau nhức.

...... Nam chính thế giới này, sao mà ác quá vậy QAQ.

5237 ho nhẹ một tiếng, bay tới bên người Tùy Viên, đồng tình an ủi:"Không có biện pháp, bình thường nam chính của mạt thế văn đều là cái dạng đức hạnh này, vừa bá đạo vừa ngu ngốc lại còn biếи ŧɦái, nhịn một tý là được rồi, chỉ cần không trở thành địch nhân của hắn, tính mạng sẽ không có gì nguy hiểm......"

"...... Ta một chút cũng không có cảm giác được an ủi." Tùy Viên tính trẻ con oán trách một câu, ánh mắt di động đến Mạc Hiên Chỉ. "Không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy Mạc Hiên Chỉ kia, có chút cảm giác quen thuộc......"

"Ảo giác?" 5237 lười biếng trả lời. "Ta khẳng định, ở thế giới này ta chưa từng gặp qua hắn."

"...... Chắc là ta nghĩ hơi nhiều......" Tùy Viên nhẹ gật đầu, gọn gàng linh hoạt đem vấn đề này ném sang một bên.

Tuy bị tất cả mọi người lo lắng đề phòng, nhưng Mạc Hiên Chỉ hiển nhiên đã có thói quen trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt, hắn nhàn nhã nện bước chân dài trực tiếp đến trước mặt nữ chính, hoàn toàn không đem mình thành người ngoài ra lệnh:"Cho ta ăn chút gì đi."

Mạc Hiên Chỉ khí thế cực kỳ mạnh mẽ, vừa mới gϊếŧ hết tang thi, huyết tinh và sát khí trên mình chưa tán đi, khiến thân thể Lãnh Hà theo phản xạ cứng hết lại. Chần chờ liếc nhìn Tùy Viên, phát hiện y biểu lộ bình tĩnh, tựa hồ cũng không có ý ngăn cản, minh bạch chỗ đáng sợ của Mạc Hiên Chỉ, Lãnh Hà lập tức từ trong tùy thân không gian của mình lấy ra đồ ăn, trong đó thậm chí còn có thịt bò tươi được đóng trong bao bì được đại đa số người tha thiết mơ ước.

Mạc Hiên Chỉ thần sắc tự nhiên cầm lấy đồ ăn Lãnh Hà đưa tới, tựa ở một bên xe việt dã xé mở, bắt đầu thong thả ăn. Động tác của hắn tao nhã được biểu lộ ra, cực kỳ hấp dẫn người, mặc dù biết đối phương gϊếŧ người không chớp mắt, Lãnh Hà cũng không tự chủ được có chút bị hấp dẫn, chần chờ một lát mới đánh bạo dò hỏi:"Làm sao ngươi biết ta có đồ ăn?" (Ta thấy bà này mê giai thấy ớn)

Mạc Hiên Chỉ lười biếng giương mắt lên, ba hai miếng ăn hết thịt bò trong tay rồi ném bao bì đi, không thèm đếm xỉa trả lời:"Phàm là người biết thưởng thức thì đều biết? Trên người của cô khí tức sạch sẽ, nhìn là biết ít khi dính đến máu, hơn nữa được chăm sóc không tồi, địa vị cũng có." Nâng cằm Lãnh Hà lên, ép nàng phải ngẩng đầu lên, khóe môi Mạc Hiên Chỉ nhếch lên nở nụ cười đùa cợt, nhẹ nhàng nhíu mày. "Lớn lên bình thường, nếu muốn được nam nhân coi như bảo bối mà cung phụng, chắc chắn phải hữu dụng. Đội ngũ các ngươi không mang theo nhiều vật tư, mười phần chắc chắn là ở trong không gian của cô."

Hai má Lãnh Hà trướng đến đỏ bừng, hiển nhiên phi thường không thích bị đối đái ngả ngớn như thế, rồi lại không có phương pháp giãy ra. Tùy Viên vẫn luôn ở một bên bàng quan tuy đang vui muốn chết, nam chính vừa đến đã cùng nữ chính "tốt đẹp", nhưng không thể không trở thành nhân gây cản trở, liền đi chen vào. Đảm nhiệm chức vụ bóng đèn.

Bước nhanh về hướng Mạc Hiên Chỉ và Lãnh Hà, Tùy Viên dùng sức bắt lấy tay Mạc Hiên Chỉ, chen vào. Chen giữa hai người, đem Lãnh Hà cản ở phía sau, gương mặt tuấn tú tuy vẫn mỉm cười như cũ lại lộ ra lãnh ý, dưới cặp kính hai con ngươi tản ra ánh nguy hiểm:"Mạc tiên sinh, ngài như vậy không khỏi có chút thất lễ a?!"

Sau khi bị Tùy Viên bắt lấy, Mạc Hiên Chỉ liền buông lỏng bàn tay đang nắm cằm Lãnh Hà ra. Nhìn thiếu nữ chấn kinh nhanh chóng lui về sau mấy bước, trốn sau lưng Tùy Viên, Mạc Hiên Chỉ đem ánh mắt dời về phía Tùy Viên: "Sao nào, khi dễ nữ nhân của ngươi, đau lòng ?"

"Thỉnh ăn nói cẩn thận!" Tùy Viên nguội lạnh nhổ ra ba chữ, sắc mặt lập tức trì hoãn, không muốn đắc tội tên Mạc Hiên Chỉ này thật khó. "Lãnh tiểu thư chỉ là đội viên của tôi mà thôi, thân là đội trưởng, tôi có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của cô ấy."

Tuy nam chính thế giới này không phải là Tần Tranh chính nhân quân tử không đùa giỡn "vợ bạn" kia, khó có thể dán lên cái danh "Cường thủ hào đoạt", nhưng sợ lần nữa chen chân quá sớm vào nam chính nữ chính làm cho kịch bản chệch đường ray, Tùy Viên cảm thấy chính mình vẫn phải giải thích trước.

— nữ chính là danh hoa chưa chủ, cầu nhanh ra tay!

"Chỉ là đội viên a......?" Mạc Hiên Chỉ lướt qua Lãnh Hà sau lưng Tùy Viên lộ vẻ thất lạc, đột nhiên tâm tình không tồi khẽ cười một tiếng, lúc Tùy Viên không kịp phản ứng trở tay mạnh mẽ bắt lấy tay y, xoay người một cái, đẩy y nặng nề dựa vào trên xe việt dã.

Sau lưng bị đập đau đớn, Tùy Viên vừa muốn nổi giận quát đối phương, lại phát hiện gương mặt Mạc Hiên Chỉ ở trước mặt mình bỗng nhiên phóng đại.

Một tay dễ dàng chế trụ Tùy Viên đang giãy dụa, tay kia có chút thô lỗ bắt lấy tóc đen mềm mại của y, Mạc Hiên Chỉ hung hăng chặn lại đôi môi Tùy Viên đang há miệng muốn nói, cắn xé mυ"ŧ hôn như thể đang phát tiết. (bắn pháo, first kiss!!!)

Tùy Viên đầu óc trống rỗng, quả thực bị dọa đến cháng váng! Thẳng đến lúc bên tai nghe thấy tiếng thét của 5237 cũng đồng dạng ngốc trệ nửa ngày mới kịp phản ứng, ý thức khôn ngoan quay trở về.

Cột nước được dòng điện bao phủ quấn lên thân thể Mạc Hiên Chỉ, tuy Mạc Hiên Chỉ tưởng đang hôn đến trầm mê, trên thực tế vẫn luôn chú ý động tác của Tùy Viên, trong nháy mắt lùi ra sau ba bước, tránh né công kích của y. Lè lưỡi liếʍ liếʍ vệt máu không biết của ai dính trên môi, Mạc Hiên Chỉ cười đến bá đạo, lại cực kỳ đường hoàng mà......nói như muốn ăn đòn: "Hương vị quả nhiên không tồi, đã sớm muốn nếm thử."

Tùy Viên giơ tay lên, vẻ mặt ghét bỏ lấy tay xoa xoa môi của mình, đôi mắt tràn ngập tức giận sáng đến kinh người, thẳng tắp bắn về phía Mạc Hiên Chỉ, không tiếng động lại như đang chất vấn hắn vì sao phải làm như vậy.

Mạc Hiên Chỉ lại hiển nhiên không có ý giải thích, hai tay cắm ở trong túi quần, giống như đang thưởng thức nhìn Tùy Viên:"Đây mới chỉ là một phần lãi thồi, phần còn lại, chúng ta cứ từ từ tính."

Dứt lời, Mạc Hiên Chỉ xoay người, tự nhiên mở cửa một chiếc xe, Tùy Viên nhìn hắn, đột nhiên linh quang chợt lóe, mở miệng gọi:"Tần Tranh?"

Mạc Hiên Chỉ cước bộ dừng lại, không vui quay đầu nhìn về phía Tùy Viên:"Ngươi đang gọi ai đấy? Nếu như đem ta trở thành người khác, ta gϊếŧ!"

Sau đó, không để ý Tùy Viên đang mê man, Mạc Hiên Chỉ nghênh ngang ngồi lên xe, dựa lên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

"Hạo Thần......" Lãnh Hà bước nhanh vịn lấy thân thể Tùy Viên, không che dấu được chấn kinh, mê man, lo lắng và nghi hoặc, cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt của y.

Tùy Viên mím thật chặt môi, mặt không biểu tình lắc đầu, sau đó mới phát giác mình có chút lãnh đạm, hướng phía Lãnh Hà lộ ra một tia trấn an tiếu ý.

"Đi thôi." Tùy Viên phất phất tay, ánh mắt lợi hại như cũ đảo qua các đội viên còn lại đang ngốc trệ, âm thanh nhàn nhạt mở miệng.

"Anh Hạo Thần, tên kia như vậy......" Một đội viên có chút khó xử lặng lẽ chỉ chỉ Mạc Hiên Chỉ ngồi trong chiếc xe kia, chần chờ hỏi.

Những chiếc xe trong đội ngũ đều là Tùy Viên chọn lựa cẩn thận, tính năng cực kỳ xuất sắc, mất đi một chiếc cũng coi là một tổn thất lớn, lại càng không cần phải nói nếu như vất một chiếc đi, chen chúc trong những chiếc xe còn lại cũng không chứa nổi tất cả mọi người. Tùy Viên có chút bất đắc dĩ lắc đầu:"Anh ta muốn ngồi, chúng ta chẳng lẽ có thể từ chối sao?"

Nhớ tới Mạc Hiên Chỉ dễ dàng diệt sạch một đám tang thi cấp cao, mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu, sau đó lần lượt lên xe, một lần nữa lên đường — về phần vị sát tinh không mời mà tới kia, cứ kệ đi......

"Hạo Thần, môi của anh......còn đang chảy máu......" Trên xe, Lãnh Hà ngồi bên cạnh Tùy Viên có vài phần không được tự nhiên, từ trong không gian lấy ra khăn giấy, đưa tới trước mặt Tùy Viên.

Tùy Viên khóe miệng co quắp, lễ phép nói lời cám ơn nhận lấy, chùi chùi môi dưới của mình.

"Cái kia...... Tần Tranh là ai?" Nhìn lén Tùy Viên nửa ngày, Lãnh Hà rốt cục hạ quyết tâm, mở miệng hỏi.

"Một người quen mà thôi." Tùy Viên lắc đầu, cũng không có ý định nhiều lời. "Xem ra, là tôi lầm người."

Cảm thấy trong giọng nói Tùy Viên có ý cự tuyệt, Lãnh Hà biết thời thế mà không hề truy vấn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, mang theo vài phần bất an cùng thất lạc.

— chỉ tiếc, hiện tại Tùy Viên đang bộn rộn câu thông với 5237 không có chú ý tới điểm này.

"Biểu hiện vừa rồi có coi là OOC(*) hay không?" Một bên cầm máu, Tùy Viên một bên lặng lẽ hỏi 5237 cả người đều có chút ảm đạm. Bởi vì kịch bản hoàn toàn không có cảnh nam thứ bị nam chính ở trước mặt mọi người cường hôn nên không biết biểu hiện như thế nào, cho nên Tùy Viên vừa rồi tất cả đều là tự do phát huy, trong nội tâm đặc biệt không yên.

(*) OOC (out of character): chỉ việc diễn viên không diễn theo đúng kịch bản.

"...... Khá tốt a."5237 rầu rĩ trả lời, lại để ý một vấn đề khác hơn. "Ngươi vừa rồi gọi Tần Tranh? Ngươi cảm thấy hắn là nam chính sắm vai giả ở thế giới kia?"

"Chắc là ta nghĩ nhiều rồi." Tùy Viên hơi hơi nhíu mày. "Hẳn không trùng hợp như vậy a?"

"Cũng đúng a!"5237 thoáng sáng sủa một chút. "Bây giờ còn chưa có mấy người có quyền lợi tự chủ lựa chọn thế giới ni, khẳng định là chúng ta suy nghĩ nhiều quá!"

"Lại nói tiếp...... Nam chính thế giới này là bi à?" Tùy Viên đưa tay sờ lên môi mình rốt cục đã cầm máu được, trong nội tâm ưu thương. "Muốn cường hôn nữ chính lại bị nam thứ ngăn cản, sau đó dứt khoát mượn nam thứ trừ hỏa?"

"...... Tuy ta không biết nam chính tạo ra kiểu gì, nhưng ...... có vài tác giả khá thích tạo ra nam chính kì ba như vậy, nghe nói lúc ấy ấy càng thêm sướиɠ."5237 suy tư một chút, nghiêm mặt nói.

"...... Ta cảm giác tam quan (*) đều bị điên đảo rồi." Tùy Viên mặt không biểu tình ngẩng mắt lên nhìn trần xe.

5237:"...... Ta lần đầu tiên biết, nguyên lai ngươi còn có tam quan."

(*) tam quan: cách nhìn nhận của con người về thế giới, chắc đồng nghĩa với thế giới quan

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ kỷ Phấn trắng hiểm vực ném lựu đạn =333= còn có ngày mùa thu chi không,water, như 7 cùng A Độ vài vị muội tử ném địa lôi ~