Chương 10: Mùi rượu này cô chưa bao giờ thích

Trần Húc gật gật đầu, không hé răng, mà di chuyển ánh mắt, nhìn về phía bọn Vương Bân ngồi bên trái mà Nghiêm Hẫn Nhiễm luôn nhìn bọn họ.

Vương Bân sửng sốt một giây, bắt đầu gọi món như thể vừa nhớ ra việc gì, gọi không sai biệt lắm mới hỏi Nghiêm Hân Nhiễm, “Đúng rồi, em có thể ăn cay không?”

“ Biết.”

“Vậy được rồi.” Vương Bân quay đầu, nhìn chủ quán nói: “Cứ làm như ngày thường, mặt khác một phần thịt bò cùng cá nướng chút nữa hãy làm, nếu không mang về cho bọn lão Hạng sẽ nguội.”

“Được, chỉ như vậy thôi sao?”

Vương Bân khẽ nhếch môi, dừng một chút nhìn về phía Trần Húc, “Muốn uống một ly hay không?”

Trần Húc còn chưa kịp trả lời, hai người kia đã giơ tay tán đồng, cũng tỏ vẻ trời lạnh uống chút gì cho ấm.

Trần Húc nhẹ nhấp môi dưới, nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Hân Nhiễm, “Em biết uống rượu không?”

Nghiêm Hân Nhiễm lắc đầu, “Chưa từng uống qua.”

Câu trả lời này làm mấy người Trần Húc, Vương Bân nháy mắt không biết nói cái gì.

Không phải không biết uống mà là chưa uống qua…..

Chủ quán cầm quyển sổ nhỏ đang cúi đầu ghi chép nở nụ cười, “Chưa từng uống qua cảm tình sẽ tốt, rượu nhà chúng tôi nấu có rất nhiều người tới tìm mua, có thể nếm thử.”

“Rượu nhà ngâm?”

Chủ quán cười, “Đừng bảo ngay cả rượu nấu cháu cũng không biết nhé?”

Nghiêm Hân Nhiễm có chút ngượng ngùng lắc đầu.

“Ha ha ha, chờ!” Chú quán giống như tìm được hứng thú, dứt lời liền xoay người đi vào trong bếp.

Nghiêm Hân Nhiễm có chút ngốc, bọn Trần Húc cùng Vương Bân đều nở nụ cười.

“Phỏng chừng lão Lý là đi lấy kho báu của mình.” Vương Bân nói.

Trần Húc nghe vậy cười quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hân Nhiễm, “Nếu là sự thật, hôm nay Tiểu Nhiễm tỏa sáng rồi.”

Nghiêm Hân Nhiễm còn ngốc thì tim bỗng đập lỡ nhịp, bởi vì Trần Húc trêu chọc, cũng bởi vì hai tiếng Tiểu Nhiễm hắn gọi.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy, trước kia trên cơ bản đều trực tiếp nói chuyện, chưa từng gọi tên cô…..

Mọi người lần thứ hai cười rộ lên, mà chủ quán cũng rất nhanh đã trở lại, tay xách theo một cái hũ, bên trong nửa bình là chất lỏng màu tím đen.

“Rượu gì vậy?” Vương Bân hỏi.

Chủ quán đem bình rượu đặt lên bàn, phun ra hai chữ, “Dâu tằm.”

“Được rồi.” Trần Húc kéo binh đến gần ngửi ngửi, “Khá mạnh.”

“Cần thiết, đến bây giờ được 5 tháng.”

“Ha ha ha ——” Trần Húc nở nụ cười, “Ý tôi nói là mùi rượu, nồng như vậy người ta sao có thể uống?”

“Cũng chỉ hơn hai độ, sợ cái gì?” Chủ quán trực tiếp làm ngơ Trần Húc, từ bên cạnh lấy một chén trà nhỏ, rót một phần ba cái chén, đẩy đến trước mặt Nghiêm Hân Nhiễm.

Nghiêm Hân Nhiễm nhìn chất lỏng màu tím đen trước mặt, khóe môi khẽ co giật.

“Nếm thử một ngụm.” Chủ quán nắm chặt vào quai chén.

Đối mặt với chủ quán vừa nhiệt tinh vừa cường thế, Nghiêm Hân Nhiễm cuộn chặt cổ họng, theo bản năng nhìn Trần Húc.

Bị cô nhìn như vậy, Trần Húc cười nhẹ ra tiếng, “Rượu này không khó uống, cấp cho lão Lý một chút mặt mũi, uống thử một ngụm, nếu thật sự không được anh giúp em uống một phần.”

Ngay khi Trần Húc vừa cất giọng, Vương Bân cùng hai người kia cũng bắt đầu ồn ào, rất khó có thể từ chối.

Nghiêm Hân Nhiễm căng da đầu nâng chén lên, mới để sát vào bên môi, liền ngửi được mùi rượu nồng đậm.

Mùi rượu này, cô chưa bao giờ thích, thậm chí có bóng ma, bởi vì cha cô đặc biệt thích uống rượu, uống xong còn sẽ đanh người.

Đánh mẹ cô, cũng đánh cả cô…..