Chương 26: Muốn có tiền thì đi bán thân

Tưởng Kính Phong lại hít sâu điếu thuốc, phun về phía Nghiêm Hân Nhiễm.

Làn khói dày đặc đẩy về phía cô, cô cau mày, hô hấp thắt lại nhưng cũng không né tránh.

Tưởng Kính Phong liếʍ nhẹ môi dưới, “Muốn tiền thì đi bán thân, hiện tại giá cả cũng không tệ lắm, bán một lần cũng đủ để cô một tháng tiêu vặt.”

Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Hân Nhiễm vẫn luôn không có biểu tình gì ngẩn ra, mắt trợn trừng, không phải bởi vì Tưởng Kính Phong nói khó nghe mà là một cú sốc.

Cô chưa từng nghĩ tới, còn có loại này phương pháp này……

Thấy vẻ mặt cô khϊếp sợ, Tưởng Kính Phong cũng không nói lời nào, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô.

Anh vốn muốn làm cô khó xử, muốn để cô nhanh chóng cút xa khỏi anh.

Nghiêm Hân Nhiễm nhăn mày lại cúi đầu, đầu hiện lên hình ảnh chính mình bị cha dượng ấn ở trên tay vịn ghế sô pha, bản thân vô lực phản kháng, hình ảnh mẹ giơ tay cho một một bạt ta, chỉ tay vào cửa bảo cô cút, cũng hiện lên…..Ánh mắt Trần Húc rũ xuống nhàn nhạt nói, hắn đã có bạn gái……

Cô cuộn chặn cổ họng, chậm rãi ngẩng đầu, “Bán một lần bao nhiêu?”

Còn bán một lần bao nhiêu?

Tưởng Kính Phong cười, cố ý dùng ánh mắt đánh giá hai vòng trên người cô, “Giống như cô, tầm 400-500 đi.”

Nghiêm Hân Nhiễm mím môi, “Lần đầu tiên thì sao?”

“Lần đầu tiên?”

Đầu ngón tay Nghiêm Hân Nhiễm hơi nắm chặt, có chút gian nan bài trừ một chữ, “Ở đâu*.”

*Raw : 处 (nơi, chỗ, chốn,….)

“Ha hả ha hả……” Tưởng Kính Phong lại cười, “Nói thật, có quá nhiều chỗ có thể thu lại máu bồ câu*, trong giới mọi người đều hiểu.”

*Ý là màиɠ ŧяiиɧ

Tuy rằng Tưởng Kính Phong nói thu lại máu bồ câu cô không quá hiểu, nhưng cô có thể nghe ra, miệng lưỡi anh trào phúng cùng nghi ngờ.

“Tôi là thật.”

“Được được được, cứ coi như vậy, nhưng tình trạng của cô….” Tưởng Kính Phong lại cố ý dùng ánh mắt nhìn cô hai vòng mới nói: “3000, không thể nhiều hơn.”

Thật ra ngũ quan cô gái nhỏ khá tốt, rất thanh tú, còn hơn cả Diệp Tang.

Đáng tiếc quá gầy, khí chất cũng không tốt, không có nét xanh xao, ngây ngô nên thuộc về con gái, càng không có vẻ kiều mị, không chỉ không có cảm giác tồn tại, thậm chí có chút chất phác cùng âm trầm.

Mà Nghiêm Hân Nhiễm sau khi nghe được sô 3000, liền rũ xuống mắt ở trong lòng bắt đầu tính toán.

3000 không chỉ có thể đủ cho cô thuê một căn phòng, số tiền tư còn lại cô có thể duy trì sinh hoạt hai tháng.

Lúc sau bán một lần 400 đến 500, cô tiết kiệm một chút, xác thật cũng đủ một tháng tiêu vặt.

Chỉ cần sống sót qua nửa năm, chờ sau khi thi đại học, cô có thể đi làm công, sau đó từ từ tiết kiệm tiền, cô vẫn có thể đi học đại……

“Nửa ngày không hé răng có ý tứ gì? 3000 còn chê ít?”

Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng nhấc mắt, muốn hỏi Tưởng Kính Phong nơi nào có thể bán, nhưng lời nói đến miệng, lại không nói lên lời.

Có lẽ…… Là cô còn chưa đủ quyết tâm đi……

Cô liếʍ môi khô khốc, “Tôi phải ngẫm lại.”

Thấy Nghiêm Hân Nhiễm nghiêm trang, Tưởng Kính Phong cố nén xúc động trợn trắng mắt, “Được được được, cô cứ nghĩ trước, nhưng tôi còn có việc, mong cô mau xuống xe.”

“Cái kia…… Nếu tôi nghĩ kỹ rồi, anh có thể giúp tôi tìm người mua không?”

“……” Tưởng Kính Phong hiện tại thập phần xác định, cô gái nhỏ trước mặt này, đầu óc thật sự có vấn đề……