Chương 29: Chờ thời điểm tôi muốn làm sẽ đến tìm em

Giọng nói cô run rẩy cùng với cùng đáy mắt chớp mở làm Tưởng Kính Phong biết, xấp tiền có ảnh hưởng lớn đến cô.

Anh giật nhẹ môi dưới, “Chỗ này là một vạn, trừ 3000 tệ cho em lần đầu, còn lại tôi cho em 500 một lần, tự em tính bao nhiêu lần đi.”

Giọng nói Tưởng Kính Phong vừa rơi xuống, Nghiêm Hân Nhiễm liền đáp, “14.”

“A, tính toán còn rất nhanh.”

Nghiêm Hân Nhiễm không cảm thấy đây là khích lệ, mà là trào phúng, lựa chọn trầm mặc.

“Cầm.”

Nghiêm Hân Nhiễm nhấp môi, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy xấp tiền, nhưng Tưởng Kính Phong lại không buông tay.

Cô đang khó hiểu, Tưởng Kính Phong bỗng nhiên lại hỏi: “Nhớ rõ vừa rồi em nói cái gì không?”

“Cái gì?”

“Một tháng bán một lần, cũng đủ để em sinh hoạt.”

“……”

“Sau khi nhận số tiền này, trong vòng 14 tháng em thuộc về Tưởng Kính Phong tôi.” Nói đến đây, Tưởng Kính Phong trầm giọng nói, “Nếu để tôi biết em nói dối, hoặc làm gì sau lưng tôi, hậu quả tuyệt đối em đều không tưởng tượng được.”

Tưởng Kính Phong cố ý hù dọa Nghiêm Hân Nhiễm, nếu lúc trước cô bịa chuyện, như vậy cô sẽ không dám dễ dàng cầm số tiền này.

Nhưng Nghiêm Hân Nhiễm không nói dối, mỗi một câu cô nói đều là sự thật.

Cho nên bàn tay nhỏ đang cầm tiền không chút do dự bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp đem số tiền trong tay Tưởng Kính Phong trực tiếp đoạt đi.

Không sai, không phải cầm lấy mà là trực tiếp đoạt……

Tưởng Kính Phong sửng sốt chớp mắt một cái, có chút vô ngữ, “Vừa rồi nghe rõ tôi nói không?”

“Nghe rõ.” Nghiêm Hân Nhiễm một bên đem cặp sách cởi ra đặt trên đầu gối, một bên trả lời. “Tôi sẽ không.”

Thấy cô vội vội vàng vàng đem tiền nhét vào cặp sách, Tưởng Kính Phong cố nén xúc động trợn trắng mắt, “Tôi sẽ không đổi ý, cũng sẽ không cướp về.”

Tay Nghiêm Hân Nhiễm dừng lại, ngẩng đầu, cánh môi khô khốc cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt, “Tôi biết anh không tin tôi.”

“……”

Nghiêm Hân Nhiễm cười cười, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc túi plastic.

Tưởng Kính Phong nghi hoặc, Nghiêm Hân Nhiễm đã từ trong túi plastic lấy ra một chiếc khăn lông, khăn lông còn ướt, khi mở ra, nó còn bao lấy bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng.

“Lúc mẹ tôi đi làm, tôi không dám về nhà, đều sẽ ở địa phương bà làm việc ngủ qua đêm, cho nên đồ dùng vệ sinh cá nhân, tôi vẫn luôn để trong cặp sách.”

“……” Cho nên đây là vật chứng sao?

“Cảm ơn anh.”

Một tiếng cảm ơn quá mức chân thành, làm cho Tưởng Kính Phong không biết xấu hổ là gì cũng có chút không thích hợp.

Anh nhíu chặt mày, “Theo nhu cầu thôi.”

Nghiêm Hân Nhiễm đang cất khăn lông lại vào trong túi palstic, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Kính Phong.

Lông mày anh nhíu căng chặt, “Cái này không phải cho em, cũng không phải cho em mượn, là em bán tôi mua!”

Nghiêm Hân Nhiễm chớp chớp mắt, vội vàng gật đầu, “Ừ, tôi biết.”

“……” Thao a! Như thế nào càng giải thích càng cảm thấy xấu hổ!

Tưởng Kính Phong có chút bực bội móc ra một điếu thuốc lá, đối mắt lại nhìn về cái túi plastic Nghiêm Hân Nhiễm để trong cặp sách.

Chờ cô đem khóa cặp kéo lên, anh cũng không vội châm thuốc, mà nhìn Nghiêm Hân Nhiễm, không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, “Hôm nay tôi còn có việc, chờ thời điểm tôi muốn làm sẽ tìm em.”

Nghiêm Hân Nhiễm lại lần gật đầu thật mạnh, “Tôi đi tìm chỗ ở trước.”

“Ừ.”

Không giống giữa trưa bị đuổi cũng không đi, Nghiêm Hân Nhiễm đem cặp sách đeo trên lưng, không có một tia chần chờ mà đi xuống xe.

Động tác của cô rất nhanh làm Tưởng Kính Phong cảm thấy chính mình có phải bị lừa hay không.

Nhưng mà nghi lại, bị lừa thì thế nào, không phải chỉ có một vạn hay sao? Coi như làm từ thiện, đáng để mua một thứ làm mình thoải mái, huống chi cô còn là bạn học của Diệp Tang.