Chương 35: Nhớ rõ tôi nói cái gì không?

Trần Húc cảm nhận được điều gì đó, đang nghi hoặc, Nghiêm Hân Nhiễm đã giật nhẹ cánh tay bị hắn giữ chặt.

Trần Húc phục hồi lại tinh thần buông tay, nặn ra một nụ cười nhìn về phía Tưởng Kính Phong.

“Phong ca, sao anh lại ở đây?”

Tưởng Kính Phong nhìn Nghiêm Hân Nhiễm, giọng nói nhàn nhạt, “Tới tìm em ấy.”

Tuy rằng lúc tới không phải, nhưng hiện tại thì đúng là vậy.

Trần Húc ngốc một giây mới phản ứng lại, đây là Tưởng Kính Phong nói những lời này, gặp lại Tưởng Kính Phong, Nghiêm Hân Nhiễm nhìn, ngực ngẩn ra.

“A……” Trần Húc cười lúng túng, “Phong ca quen biết Tiểu Nhiễm?”

Tiểu Nhiễm? Có vẻ như cả hai rất quen thuộc.

Khóe môi Tưởng Kính Phong khẽ nhếch, cười nhẹ, không trả lời Trần Húc mà là nhìn Nghiêm Hân Nhiễm hỏi: “Nhớ rõ những gì tôi nói không?”

“Nhớ rõ.” Nghiêm Hân Nhiễm nhìn lại anh, tuy rằng cảm giác có chút vâng vâng dạ dạ, thoạt nhìn cũng không có hoảng loạn, ánh mắt cũng rất thẳng thắn thành khẩn.

Tưởng Kính Phong có cảm giác bị lừa lại có chút hoài nghi phán đoán của chính mình.

Anh nhẹ nhấp môi dưới, nhìn Nghiêm Hân Nhiễm nói: “Lên xe.”

Nghiêm Hân Nhiễm không có một tia chần chờ nhìn về phía Trần Húc, “Trần ca, em đi trước.”

Trần Húc đã cảm nhận được điều gì, rũ mặt xuống, mặt vô biểu tình ừ một tiếng, Nghiêm Hân Nhiễm liền vòng qua hắn, đi đến mở cửa ghế sau ngồi lên.

Tuy lòng tràn đầy nghi, cũng cảm thấy phá lệ xấu hổ, nhưng Trần Húc vẫn nỗ lực cong môi cười nhìn Tưởng Kính Phong.

“Phong ca, em cùng bọn Vương Bân có hẹn đi ăn, em đi trước.”

Tưởng Kính Phong gật gật đầu, Trần Húc lại nhìn về phía Trần Cương, cười gật đầu rồi gật đầu xoay người về phía chiếc xe đang dừng ở phía trước.

Trần Cương sao có thể không nhìn ra vẻ mặt buồn bực cùng xấu hổ trên mặt em họ mình.

Thời điểm vừa rồi hắn lôi kéo cánh tay Nghiêm Hân Nhiễm qua đường, thấy thế nào quan hệ của hai người……Nói! Chẳng lẽ cô gái ngồi phía sau sẽ không phải chính là người lúc trước nói với hắn, rất thích đúng không?!

Trần Cương theo bản năng nhìn gương chiếu hậu, cô gái nhỏ cặp nhỏ cũng chưa buông, đôi tay đặt ở đầu gối, ngồi quy củ.

Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Tưởng Kính Phong bỗng nhiên vang lên.

“Tôi nói cái gì?”

Trần Cương sửng sốt, nhìn về phía Tưởng Kính Phong, thấy anh không thích hợp rút ra một điếu thuốc lá, cắn ỏ giữa răng.

Hắn vội vàng lấy bật lửa đưa qua, liền nghe cô gái ngồi ghế sau đáp lại.

“Tiền không phải cho tôi, cũng không phải cho tôi mượn, là tôi bán anh mua. Nếu để anh biết được tôi lừa anh, hoặc là làm chuyện gì sau lưng anh, hậu quả tuyệt đối tôi không thể tưởng tượng được. Thời điểm anh muốn làm, sẽ liên hệ với tôi. Còn có lần đầu 3000, mấy lần sau 500…..”

Nghiêm Hân Nhiễm cúi đầu blah blah giống như đọc sách, mà Tưởng Kính Phong vừa mới cầm bật lửa thiếu chút nữa bị sặc.

Chủ yếu anh chỉ muốn đáp án ở giữa, hơn nữa mục đích để thể hiện thị uy cùng uy tín của mình.

Nhưng vì sao từ miệng cô nói ra, cảm giác rất quỳ quái…..Còn có 3500 kia, Tưởng Kính Phong anh ngủ với một người phụ nữa rẻ tiền như vậy sao?!

“Đình đình đình ——” Tưởng Kính Phong vội vàng ngăn lại miệng Nghiêm Hân Nhiễm.

Nghiêm Hân Nhiễm dừng lại, ngẩng đầu không hé răng, tựa như đang chờ đợi anh nói tiếp.

Kỳ thật trong lòng cô biết, anh có thể lại hiểu lầm cái gì……

Trần Cương ngồi ở ghế phụ nghe xong vẻ mặt mộng bức, đôi mắt nhìn Tưởng Kính phong một hồi, rồi lại nhìn Nghiêm Hân Nhiễm một hồi.

Cảm nhận được tầm mắt quỷ dị của hắn Tưởng Kính Phong liếc mắt một cái, Trần Cương vội vàng đem đầu cùng cơ thể quay về phía cửa sổ xe.