Chương 43: Cô rất hiểu chuyện

Tưởng Kính Phong nhất thời không nói nên lời, anh quay người lại lấy ra một điếu thuốc lá để ở giữa hai hàm răng.

“Làm người có đôi khi đừng cứng đầu như vậy.” Anh châm lửa, hút một hơi rồi phun khói ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Em biết phải làm gì không?”

Nghiêm Hân Nhiễm nhẹ nhấp môi dưới, “Có một số việc, tôi không dám tùy tiện báo.”

“Có ý gì?”

“Tôi cảm thấy…… Anh hẳn là rất bận, loại việc thuê nhà nhỏ này cũng nói với anh, có thể anh sẽ không cao hứng.”

“A, em rất hiểu chuyện.”

Nghiêm Hân Nhiễm không biết có phải bản thân mẫn cảm hay không, thế nhưng nghe ra một chút trào phúng.

Cô nhấc mắt, từ kính chiếu hậu nhìn lại Tưởng Kính Phong, “Không phải tôi hiểu chuyện, chỉ là tôi sợ phiền, bởi vì mẹ tôi thấy tôi phiền phức, một khi phiền tâm trạng liền không tốt, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề một mình, biến vấn đề không thể giải quyết làm xong.”

Tưởng Kính Phong hơi giật mình, bởi vì giọng điệu lãnh đạm của cô cùng với ánh mắt khi cô nói chuyện không nhìn ra được một chút cảm xúc nào.

Nếu cô đang bán thảm, như vậy anh cũng chỉ có thể nói, so với khóc sướt mướt, nửa sống nửa chết, anh càng thích như vậy hơn.

Không phải bởi vì thương hại, mà bởi vì trạng thái dường như chết lặng của cô, làm đáy lòng anh sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời.

Giống như lần đầu tiên gặp, cô đã như thế, anh cảm thấy đó là chất phác, thậm chí còn hoài nghi tinh thần cô có vấn đề.

Hiện tại xem ra, đó là chết lặng……

Tưởng Kính Phong rũ mắt, lại hít một hơi thuốc lá hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“Hả?” Bỗng nhiên chuyển đề tài làm Nghiêm Hân Nhiễm có chút không phản ứng lại kịp.

“Ý của tôi là, ©ôи ŧɧịt̠ chiều em muốn ăn cái gì?”

“Cơm hộp.”

“Ồ, đổi đi.”

“……” Lần này, Nghiêm Hân Nhiễm mới hiểu được, “Vậy anh muốn đưa tôi đi ăn cái gì?”

“Nếu không?”

Nghiêm Hân Nhiễm có chút thụ sủng nhược kinh, môi giật giật, nửa ngày chỉ bài trừ một câu, “Tôi cũng không biết……”

“Vậy tôi quyết định đi.”

Nghiêm Hân Nhiễm hơi hơi cong lên môi, “Được.”

Cô tinh tế cười, có thể cảm nhận được cô cao hứng, cũng mang theo một chút cẩn thận, so với mấy cô gái tiếp đón trong phòng làm việc còn kém xa.

Nhưng Tưởng Kính Phong lại cảm thấy thuận mắt một cách khó hiểu…..

Anh khẽ cười, vừa lúc Trần Cương mở cửa lên xe.

“Sao đi lâu như vậy?” Tưởng Kính Phong hỏi.

“Bên cạnh quầy bán quà vặt không có, em phải chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm lớn phía trước mới mua được.” Trần Cương trả lời, xoay người đem khăn ướt đưa cho Nghiêm Hân Nhiễm.

Nghiêm Hân Nhiễm tiếp nhận, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

“Đừng khách khí.” Trần Cương nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt hoàn toàn không có ý cười.

Nghiêm Hân Nhiễm nhạy cảm, sớm đã nhận ra Trần Cương không nguyện ý đi mua khăn ướt cho nên cô mới nói tự mình có thể đi rửa.

Chỉ là không muốn…… Hắn đối với cô mang theo một chút địch ý.

Vì sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì một gói khăn ướt sao?

Nghiêm Hân Nhiễm cười nhìn Trần Cương, cúi đầu dường như cũng không cảm giác được gì, mở gói khăn ướt ra lau tay.

Lúc này Tưởng Kính Phong cũng khởi động xe, “Buổi chiều muốn đi đâu ăn cơm?”

Trần Cương ngẩn người, “Buổi chiều không phải cùng mấy người Lương tổng đi ăn cơm sao?”

“Không đi.”

Trần Cương theo Tưởng Kính Phong lâu như vậy, lập tức biết anh chuẩn bị đưa Nghiêm Hâm Nhiễm đi ăn cơm, do dự một giây liền đưa ra lời kiến nghị.

“Đi Phúc Lai đi, có cá sốt cay, nấm đùi gà, sốt bào ngư, cùng tôm bóc vỏ, canh đậu hũ không tồi……Đúng rồi, còn có chim bồ câu hầm, bổ khí huyết, tẩm bổ dạ dầy.”

Tưởng Kính Phong gật đầu, đối với đề nghị của Trần Cương rất vừa lòng.

Nghiêm Hân Nhiễm gầy như vậy, nên ăn nhiều đồ bổ dưỡng,….