Chương 8: Giống như có thứ gì đó cào....

Cô nhíu mày, có chút nghi hoặc thu hồi tầm mắt, ngay sau đó lại quay đầu nhìn chiếc xe.

Cửa sổ xe đóng lại, không nhìn rõ bên trong, Nghiêm Hân Nhiễm cắn môi, đi theo đám người đến trạm xe buýt chờ xe.

Bởi vì là đi trạm cuối, cơ bản có thể đi bất cứ tuyến đường nào, cho nên không chờ đến vài phút, Nghiêm Hân Nhiễm đã lên một chiếc xe buýt số 7.

Giờ tan học có rất nhiều người, cô gần như bị ép ở vị trí cửa xe trước khi cửa xe đóng lại.

Cô xê dịch bước chân đứng yên, theo bản năng lại quay đầu nhìn về chiếc xe màu đen cách đó không xa, mãi đến khi xe buýt rời đi, chiếc xe vẫn còn dừng ở đó…..

Là đang đợi người nào sao?

Nghiêm Hân Nhiễm có chút tò mò, nhưng tò mò không duy trì lâu lắm, bởi vì hôm nay cô mới đi vào khu trò chơi liền nhìn thấy Trần Húc cùng Vương Bân lại đang ngồi chơi trò 97.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Húc, bước chân cô dừng lại, trái tim cũng hơi co rút, ngay sau đó lại mạnh mẽ va chạm l*иg ngực, kích động.

Lúc này Trần Húc cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, Nghiêm Hân Nhiễm vội vàng rũ xuống mắt, giống như ngày thường lui tới nhỏ giọng gọi một tiếng Trần ca, Vương ca, nhưng giọng nói phát ra, có chút run.

Trần Húc nhìn cô cười, “Hôm nay tan học rất sớm sao?”

Người nói vô ý, người nghe cố ý, gương mặt Nghiêm Hân Nhiễm bỗng nhiên có chút nóng, tâm tư như bị xuyên thủng.

Bởi vì ngày thường, cô đều loanh quanh, cũng lười chen chúc, lúc đến đây cũng đã gần 10 giờ.

Mà từ sau buổi sáng ngày hôm đó, cô bắt đầu diên cuồng chen chúc trên xe, vội vàng tới đây, hiện tại chắc hẳn mới 9 giờ rưỡi…..

Trần Húc thấy cô cúi đầu cũng không nói lời nào, có chút buồn cười, “Em đứng ở cửa làm gì, vào đi.”

Mặt Nghiêm Hân Nhiễm càng nóng, vừa mới đi vào khu trò chơi, ngay sau đó liền nghe được một tiếng ‘KO——’.

Cô vội vàng ngẩng đầu, đập vào mắt nhân vật Trần Húc thường chơi ở trên mặt đất, mà kiếm sĩ nâng lên với động tác khıêυ khí©h.

“ĐM, đánh lén trong lúc tao không chú ý?” Trần Húc cười mắng.

Vương Bân không chút nào để ý, “Ai bảo mày chỉ lo nhìn mỹ nữ.”

Trước kia Trần Húc cùng Vương Bân cũng thường xuyên lấy cô ra vui đùa như vậy, nhưng cô không có cảm giác gì.

Mà hôm nay, cô lại bỗng nhiên có chút xấu hổ, đặc biệt hai chữ mỹ nữ Vương Bân nói có chút nặng.

“Tao còn hai người, mà chỉ còn một nửa máu, nhất định sẽ thua.”

“Có khả năng lật một cái liền lật.”

“A……” Trần Húc cười khinh thường, tiếp tục chơi game.

Nghiêm Hân Nhiễm mím môi đứng ở phía sau bọn họ, “Ách……Trần ca, Vương ca, em đi vào tìm mẹ trước.”

“Đi đi, chút nữa làm xong bài tập thì đến tìm bọn anh, anh đưa em đi ăn khuya.” Đầu Trần Húc cũng không quay lại nói.

Những lời này, không phải lần đầu tiên Nghiêm Hân Nhiễm nghe, lại chưa từng để trong lòng, cũng chưa bao giờ cho là thật.

Nhưng hôm nay cô nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của minh trong túi áo đồng phục, thì thầm đáp lại hai từ

“Được ạ.”

Trần Húc dừng tay, quay đầu nhìn về phía cô, Nghiêm Hân Nhiễm cong mồi cười nhìn hắn, cô quay người đi vào trong, ngay sau đó truyền đến tiếng chửi rủa trầm thấp của Trần Húc.

“Thao!”

“Ha ha ha, có phải rất thoải mái không?”

“Không có võ công.”

“Vẫn là câu kia, ai bảo mày chỉ lo nhìn mỹ nữ.”

“……”

Nghiêm Hân Nhiễm chỉ dùng nửa giờ đem bài tập về nhà làm xong.

Nhưng cô không vội vàng đi tìm Trần Húc, bởi vì cô biết, Trần Húc nói muốn đi, sẽ đến gọi cô, dù sao cô cũng đã đồng ý rồi.

Chủ động đi tìm hắn ngược lại không tốt,nhỡ đâu lần này người ta chỉ nói giỡn thì sao?

Trong lòng hiểu rõ, hiện tại cô chỉ có thể chờ, mà cảm giác chờ đợi cũng không tốt

Thấp thỏm, nôn nóng, trái tim giống như có thứ gì đó cào…..