Chương 11: Lần đầu được tặng trứng

“Tôi thấy cô cứ nhìn qua nhà tôi, không phải cũng đang tìm tôi sao?”

Diên Vĩ lúng túng lại theo thói quen đưa tay gãi vành tai mình, né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông ngoài cửa sổ.

“Tôi… tôi không phải tìm anh. Tôi chỉ… tôi chỉ…”

“Chỉ làm sao?” Dương Đình Bách hạ thấp âm giọng, như cười như không nghiêng đầu đuổi theo ánh mắt cô gái.

“Tôi chỉ… chỉ ngắm cảnh thôi…” Trong lúc rối rắm Diên Vĩ chỉ có thể diện đại một lý do, mà nói xong liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên vừa nghe Dương Đình Bách liền phì cười. Nhưng thấy mặt cô dưới ánh đèn đêm lúc này đã đỏ như quả gấc, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, ho khan một tiếng:

“Khụ! Được rồi, cô nhận lấy mấy quả trứng này đi rồi tôi không làm phiền cô nữa.”

Diên Vĩ lúc này chỉ muốn tìm một cái hang chui vào, thấy hắn có ý bắc thang cho mình đi xuống cô liền đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn anh… Mai tôi nhất định sẽ mời anh ăn một bữa ngon…”

“Ừm.” Dương Đình Bách khẽ gật đầu.

Vì tay cô nhỏ hơn nhiều so với hắn nên không thể cầm hết trứng, không biết nghĩ thế vào cô lại túm áo mình bỏ vào.

Dương Đình Bách đứng bên ngoài cửa sổ, cơ thể dù cao lớn nhưng đây là nhà sàn nên hắn chỉ ngoi lên được cái đầu để nói chuyện với Diên Vĩ. Hắn nhìn hành động có chút trẻ con này của cô mà lòng mềm nhũn.

Đưa đủ 7 quả trứng, Dương Đình Bách cũng không nán lại thêm, vẫy tay với cô rồi xoay người đi về.

Diên Vĩ vẫn đứng yên dõi theo bước đi của hắn. Khi đến hàng rào bằng lưới dây có chút thô sơ dùng để ngăn cách hai nhà thì thật không ngoài mong đợi của cô. Thân ảnh tráng kiện của người đàn ông không chút do dự tung lưới chui qua. Giữa đường chân hắn vô tình bị dây móc vào suýt té, hắn phải ngồi xuống mò mẫm gỡ ra rồi mới đi vào nhà.

Lần này là đến lượt Diên Vĩ không nhịn được bật cười. Xem ra cô thật sự đã nghĩ xấu cho hắn rồi.

Nhưng nụ cười còn chưa kéo dài được bao lâu đã nghe thấy giọng người kia, hắn vào nhà đi đến cửa sổ nói vọng qua với cô.

“Tối rồi tranh thủ ngủ đi, nếu còn đứng ngắm cảnh đợi đến lúc tôi ngủ rồi cô mà thấy thứ gì không nên thấy thì không ai giúp được cô đâu.”

Diên Vĩ trừng mắt chỉ tay với người đang khoanh tay dựa người vào cửa sổ phía đối diện, dù không nhìn rõ nhưng cô cũng biết lúc này hắn chắc chắn đang cười cô.

Hậm hực xoay người vào nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng mấy câu cho bỏ tức.

Đến khi nhìn xuống số trứng gà trong lòng, tâm trạng cô mới hòa hoãn lại. Ngày hôm nay cũng coi như cô thỉnh giáo đủ cái tính gợi đòn này của hắn.

Mang trứng đặt vào rổ tre xinh xắn vừa xin được ở nhà bác ba, Diên Vĩ trở lại giường tiếp tục công việc của mình.

Lâu lâu cô lại quay sang nhìn mấy quả trứng đặt cạnh đó, lại không nhịn được lấy điện thoại chụp lại.

Mất một lúc chỉnh sửa ảnh, cô đăng lên trang cá nhân của mình với tiêu đề [Lần đầu được tặng trứng] kèm theo một biểu tượng trái tim…

Diên Vĩ hài lòng bỏ điện thoại xuống, lấy mảnh vải cũ đi đến che ô cửa sổ lại rồi vui vẻ tắt đèn lớn, bật đèn ngủ, lên giường...