Chương 1: Hình như bị đưa vào bệnh viện thẩm mỹ đen rồi?

"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?" Đây là lần thứ năm y tá bước vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh nhỏ hẹp tối tăm, Mạnh Tĩnh Hàm ngồi bên cạnh giường bệnh lắc đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của cô gái trên giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn y tá: "Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ? Cô ấy có thể tỉnh lại không? ”

Y tá trợn tròn mắt: "Rõ ràng chúng tôi đã dặn dò không được ăn từ sáu đến mười giờ trước khi phẫu thuật, nếu không sẽ có rủi ro xảy ra. Trước khi phẫu thuật cô ấy đã ăn sáng, trong lúc làm phẫu thuật bị mắc ở thực quản, không chết đã là may lắm rồi còn có tỉnh lại được hay không còn do số phận của cô ấy!”

"Dù sao, chuyện này không có liên quan gì đến bệnh viện của chúng tôi." Y tá nói hai ba câu đã rũ sạch trách nhiệm, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Mạnh Tĩnh Hàm không nói gì, xốc chăn lên nhìn vết thương băng bó trên ngực Tân Tiểu Chân rồi lại đắp lại cho cô.

Phẫu thuật thu nhỏ ngực không thành công, nó thực sự là một bài học cho cô ấy.

Trong giấc ngủ, Triệu Dư Chân ngửi được một mùi thức ăn hương vị có chút dầu mỡ, nhưng sau khi say rượu cô thật sự rất đói ngửi thấy mùi này cô chậm rãi tỉnh lại.

Triệu Dư Chân mở mắt ra, đập vào mắt cô không phải căn phòng xa hoa của du thuyền, mà là trần nhà xám xịt trong căn phòng tối tăm nhỏ như nhà tù, xộc vào mũi cô là mùi nước khử trùng và mùi hôi nói không thể diễn tả, điều này làm cho cô nhíu mày.

Quay đầu sang nhìn thấy một cô gái để tóc mái, đối phương đang cắm tai nghe vừa xem phim truyền hình vừa ăn cơm thịt kho.

Thấy Tân Tiểu Chân đã tỉnh lại Mạnh Tĩnh Hàm đứng dậy: "Tiểu Chân, cậu tỉnh rồi! Tớ đi gọi y tá! ”

Gọi thân mật như vậy? Triệu Dư Chân càng thêm khó hiểu, mở miệng hỏi: "Cô là ai? Chỗ này là đâu?" Lại cảm giác được cổ họng khô khốc, khô đến mức phát ra âm thanh răng rắc, còn có một trận đau đớn truyền đến, loại đau đớn này là phản ứng sau khi phẫu thuật bởi khi đó đã hết thuốc tê.

"Cậu nói gì?" Mạnh Tĩnh Hàm không nghe rõ cô đang nói cái gì: "Cậu đừng cố gắng nói chuyện nữa, cậu vừa mới phẫu thuật xong, cửu tử nhất sinh*!”

“Cửu tử nhất sinh*”: 九死一生 Chín phần chết một phần sống.

Triệu Dư Chân không hiểu chuyện gì, chuyện này rốt cuộc là sao, phẫu thuật cái gì? Cái gì cửu tử nhất sinh? Cô không phải đang tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền sao, chuyện gì đã xảy ra, ai lại muốn đùa giỡn với đại tiểu thư Triệu gia cô đây?

Không còn chút sức lực nào để nói chuyện, Triệu Dư Chân đành phải đánh giá tình cảnh của mình. Trực giác mách bảo, hiện tại cô đang ở trong một phòng bệnh rất xấu, giường bệnh cứng rắn, trông rất lạc hậu.

Cơ thể nặng nề đến mức không thể dùng sức, Triệu Dư Chân nhìn thấy trên mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch, không biết túi xách và điện thoại di động của cô đang ở chỗ nào.

Mạnh Tĩnh Hàm đi theo một y tá tiến vào phòng, y tá bưng tới một chén cháo, tức giận đặt xuống chiếc bàn cạnh đầu giường: "Tân tiểu thư, phẫu thuật gián đoạn không phải là nguyên nhân của bệnh viện chúng tôi, hy vọng cô hiểu rõ. Ngược lại là cô căn bản không nghe theo lời bác sĩ! Thiếu chút nữa làm cho bệnh viện chúng tôi mang tiếng gϊếŧ người! Đợi lát nữa cơn đau qua đi, mời Tân tiểu thư xuất viện, phòng bệnh của bệnh viện chúng tôi đang thiếu, cô không nên chiếm phòng bệnh của khách hàng khác.”

Giọng điệu của y tá này khiến Triệu Dư Chân cực kỳ khó chịu, nhưng mà giọng nói khàn khàn, cổ họng sưng đau, một câu cũng không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ y tá, dùng ánh mắt nói: "Xem ra cô không biết tôi là ai, chờ đó cho tôi.”

Nữ y tá nhìn thấy ánh mắt của cô, không những không sợ mà còn hừ lạnh một tiếng: "Viện trưởng chúng tôi nói, cho dù phẫu thuật không hoàn thành thì chi phí phẫu thuật thẩm mỹ cô vẫn phải trả! Cô có thể lựa chọn trả góp, trước ngày 18 tháng tới phải trả năm nghìn tám trăm nhân dận tệ tiền chi phí phẫu thuật cộng với một nghìn là phí gây mê." Nói xong, y tá liền nhẹ nhàng rời đi.

Tầm mắt Triệu Dư Chân tối sầm lại.

Phẫu thuật thẩm mỹ gì mà tận năm nghìn tám trăm nhân dân tệ? Lần này cô thật sự hoảng hốt, không phải là có người cố ý hại cô đưa cô vào thẩm mỹ viện đen, đúng không?

Triệu Dư Thật khó khăn giơ tay lên sờ mặt mình, cô rất sợ, sợ mình bị người ta trả thù bằng cách hủy hoại nhan sắc nhưng khi sờ lên mặt lại là một khuôn mặt bóng loáng, sờ... Hình như ngũ quan có chút... Không giống?