Chương 27: Lâm Tư Miểu gặp chuyện

Trong nước bây giờ tuy tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không có đàn ông và phụ nữ trực tiếp làm chuyện đó. Chẳng qua, Triệu Dư Chân vẫn không thích những trường hợp này, ánh mắt đảo tìm xung quanh… cô sợ Triệu Thuần làm loạn.

Chu Kỳ cũng đang tìm Triệu Thuần, bất quá cô ấy cho rằng Triệu Dư Chân đang tìm Tả Uyên, hai người tách ra, Chu Kỳ nói: "Điện thoại di động của tôi bật chuông, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. ”

Sở dĩ Triệu Dư Chân lại đây, một là bởi vì sợ Triệu Thuần chơi thuốc, làm loạn, hai là muốn tìm Tả Uyên, cô muốn nhờ Tả Uyên giúp mình bán đấu giá chiếc vòng cổ trân châu.

Thầm nghĩ nếu sau này có cơ hội, cô có tiền sẽ mua thêm một cái trả lại cho Hoắc Tiêu.

Vừa lúc, Tả Uyên gọi điện thoại cho cô nhưng bên kia vô cùng ồn ào, Triệu Dư Chân miễn cưỡng có thể nghe rõ hắn đang nói: "Tiểu Chân, tôi ở chỗ bể bơi.”

Biệt thự rộng hàng ngàn mét vuông, Triệu Dư Chân đi xuyên qua đám đông đến chỗ hồ bơi.

Hồ bơi tràn ngập những bộ bikini đầy màu sắc, trông giống như là một số người mẫu đến góp vui. Đang lúc Triệu Dư Chân dùng ánh mắt tìm Tả Uyên, bể bơi dưới chân bỗng nhiên chui ra một cái đầu đen ướt sũng.

"Tiểu Chân."

Bông tai kim cương trên vành tai lóe sáng, ánh mắt cũng sáng như sao sau khi nhìn thấy bộ dáng Triệu Dư Chân hôm nay, đáy mắt Tả Uyên tràn ngập kinh diễm. Mỗi một lần gặp hắn đều cảm thấy Triệu Dư Chân càng thêm xinh đẹp chói mắt hơn trước kia, giống như ngôi sao ở trên bầu trời.

Tuy rằng Triệu Dư Chân mặc quần bảo hộ bên trong nhưng cũng không ngồi xổm xuống, đi giày cao gót màu trắng hơi khom người hỏi cậu: "Vết thương của cậu đã tốt hơn chưa? Có thể xuống nước không?"

"Đã khỏi rồi, bác sĩ nói có thể xuống nước."

"Cậu có muốn đi lên trước không?"

"Được rồi, được rồi." Trong mắt Tả Uyên tất cả đều là cô, đã không chứa được những người khác, kết quả bên cạnh bỗng nhiên bơi tới một người cánh tay chống ở bể bơi cười nói: "Tả Uyên, "em gái" nào đây? Xin chào, tôi là anh hai của Tả Uyên, tên Tả Đào." Hắn nói rồi đưa tay ra khỏi mặt nước ý muốn bắt tay: ""Mỹ nữ, chúng ta làm quen một chút nhé."

Triệu Dư Chân không bắt tay hắn, loại đàn ông này cô gặp nhiều rồi, trên mặt lạnh như băng: "Xin chào."

"Sao vậy, không muốn bắt tay với tôi? Mỹ nữ thật lạnh lùng."

Vẻ lạnh lùng trên mặt Triệu Dư Chân vẫn không thay đổi.

Tả Uyên bên cạnh nói một câu: "Anh hai, đây là bạn của em, anh đừng..."

“Câm miệng!" Anh hai của Tả Uyên có vẻ là người tính tình nóng nảy, khác với vẻ mặt tràn đầy sức sống của Tả Uyên, trên mặt hắn là kiểu túng dục quá độ.

Lúc này điện thoại di động của Triệu Dư Chân bỗng nhiên vang lên, là tiếng của Lâm Tư Miểu.

Sau khi nghe máy là tiếng Lâm Tư Miểu khóc từ bên kia truyền đến: "Tiểu Chân, Tiểu Chân cứu tớ... "

Sắc mặt Triệu Dư Chân biến đổi, nhấc chân định rời đi, ai ngờ lúc này tên đàn ông dưới nước bỗng nhiên đưa tay kéo cô xuống.

Tả Uyên hét lớn: ""Tả Đào! Anh điên à!"

Tả Đào: "Thằng con hoang! Mày còn dám quát tao?"

Triệu Dư Chân bất ngờ bị người kéo xuống, sặc một ngụm nước lớn, nơi này mực nước không cao, cô nhanh chóng đứng lên, tóc tai ướt sũng, nước từ trên mặt nhỏ xuống phía dưới, lông mi dài màu đen rũ xuống một giọt nước chậm rãi rơi, quả là một bộ dáng tuyệt mỹ.

Ánh mắt Tả Đào nhìn chằm chằm cô.

Tả Uyên vội vàng phản ứng lại trèo lên bờ kéo Triệu Dư Chân lên, nhanh chóng khoác khăn tắm cho cô.

"Điện thoại của tôi..."

"Điện thoại ở dưới nước." Tả Uyên nhìn thấy màn hình trong nước sáng lên" Tôi đi nhặt cho cậu."

Kết quả vừa mới xuống nước đã bị Tả Đào đè xuống, hai anh em bắt đầu đánh nhau.

Mấy người mẫu trong hồ bơi đều sợ đến mức vội vàng lên bờ, nhìn trò khôi hài của hai người, Triệu Dư Chân đã không còn quan tâm gì nữa, tiếng cầu cứu của Lâm Tư Miểu vẫn còn ở bên tai. Hôm nay là thứ bảy, Lâm Tư Miểu đi làm thêm ở câu lạc bộ.