Chương 38: Bốn triệu tệ, thành giao!

Hoắc Tiêu nghe xong lời cô nói, có vẻ suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, anh bắt đầu tăng giá, rất nhanh đã tăng lên đến 7 triệu, Hoắc Tiêu vẫn đang tiếp tục tăng nữa, Tân Tiểu Chân không nhịn được mà lên tiếng: "Hoắc tiên sinh..."

Hoắc Tiêu giơ tay, ý bảo cô đừng nói gì, sau đó buông tay xuống, dưới lầu phòng đấu giá xuất hiện tăng giá của anh, 8 triệu.

Bức tranh đã thuộc về Hoắc Tiêu.

"Cô nghĩ tôi mua bức tranh với giá này, lỗ sao?" Hoắc Tiêu nghiêng đầu hỏi.

"Cũng không phải ạ, chỉ cần xuất phát từ thực sự yêu thích sưu tầm mà không phải tư lợi khác, cháu nghĩ 8 triệu cũng xứng đáng." Giá các tác phẩm của Lý Khổ Thiện không lên được có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là lượng tác phẩm ông để lại có đến hơn sáu ngàn bức, bởi vì quá nhiều mà mất giá.

Sau đó, mỗi lần hứng thú với món đồ nào, Hoắc Tiêu đều sẽ hỏi ý kiến của cô, Tân Tiểu Chân đối với tranh, đồ sứ, đồ cổ và trang sức, tất cả đều có tìm hiểu nghiên cứu. Hoắc Tiêu hỏi, cô luôn có thể trả lời, nhưng cũng có chừng mực, đôi khi tỏ vẻ không rõ ràng lắm, để Hoắc Tiêu lên mạng tìm hiểu.

Thoáng cái rất nhanh đã đến lượt vòng cổ của cô, hôm nay tổng cộng chỉ có tám món đồ đấu giá. Hoắc Tiêu nãy giờ vẫn chưa có ý ra giá, có vẻ anh không quá hứng thú với tranh và trang sức, nhưng lần này còn chưa đợi nhà đấu giá giới thiệu rõ ràng nguồn gốc và lịch sử của sợi dây chuyền, Hoắc Tiêu đã không chút do dự tăng giá.

Tân Tiểu Chân: "Hoắc tiên sinh..." Nói thật, cô không muốn Hoắc Tiêu mua lại, nếu không lấy thân phận địa vị của anh, rất dễ dàng truy tìm nguồn gốc đến trên người mình.

Nhưng trong lòng cô lại có một tia áy náy nên khi Hoắc Tiêu nhìn về phía cô, cũng chỉ lắc đầu, không nói tiếp.

Quy định của buổi đấu giá này là tăng giá thấp nhất 5 vạn, thêm hai lượt nữa, Hoắc Tiêu trực tiếp ấn màn hình: "Bốn triệu."

"Bốn triệu, còn có ai ra giá cao hơn không? Bốn triệu lần một, bốn triệu lần hai... Thành giao! "

Tân Tiểu Chân ở một bên nhìn, rõ ràng bán được giá cao như vậy, cho dù rút ra mười phần trăm thì đối với cô bây giờ mà nói cũng là một con số không tưởng, nhưng cô lại không hề có cảm giác sung sướиɠ, vì để giảm bớt cảm xúc nôn nóng nên cô uống vài ngụm rượu, bất tri bất giác đã uống sạch một ly rượu trắng kia.

Sau đó, Hoắc Tiêu lại bỏ ra 50 triệu mua một khối ngọc phỉ thúy Phúc Lộc Thọ cực phẩm, được danh họa điêu khắc, ý nghĩa cát tường, chắc là tặng cho trưởng bối trong nhà.

Buổi đấu giá kết thúc, Hoắc Tiêu dặn dò nhà đấu giá đưa vật phẩm đến nhà mình, sau đó cùng Tân Tiểu Chân một trước một sau đi ra ngoài, Tân Tiểu Chân chỉ cần chờ nhà đấu giá trả tiền cho mình là được, thấy Hoắc Tiêu không đi lấy vật phẩm, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Hoắc Tiêu truy cứu, mình nhất định phải trả lại bốn triệu này cho anh, với cả thân phận của mình cũng là một vấn đề lớn, không sợ phải trả lại tiền, cô chỉ sợ Hoắc Tiêu báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt đi tên trộm "trộm cắp" đồ của anh.

Tài xế lái xe ra ngoài khách sạn, Hoắc Tiêu mở cửa xe: "Tôi đưa cô về nhà? "

Tân Tiểu Chân không muốn tiếp tục có bất kỳ liên quan nào với anh, đang muốn bảo không cần thì liền nghe Hoắc Tiêu nói: "Việc bạn của cô gặp chuyện ở câu lạc bộ Bán Nguyệt, lần trước tôi đã giúp cô hỏi qua. "

Cô sững sờ, gật gật đầu nói: "Cảm ơn chú. "

Ngồi lên xe, Hoắc Tiêu bên cạnh hỏi: "Tân tiểu thư một mình học tập ở đây sao?"

"Không phải ạ, cháu có người nhà ở cùng."

Hoắc Tiêu gật đầu, lại hỏi cô học lớp mấy.

Tân Tiểu Chân nói lớp 12, hơn nữa nhấn mạnh: "Cháu vẫn chưa trưởng thành."

Hoắc Tiêu khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyện bạn cô gặp phải, cũng không phải ngoài ý muốn, câu lạc bộ Bán Nguyệt vốn ngầm phục vụ loại việc mờ ám như vậy, nhưng không nghĩ đến bọn họ lại có ý đồ với nữ sinh trung học. Cô có biết ai đã giới thiệu bạn mình làm việc ở Bán Nguyệt không? "