Chương 40: Đàn hay thì ở lại.

Nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của cô, Triệu Thuần đang muốn nổi giận, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn cậu, loại ánh mắt này hiển nhiên là đang lo lắng cho cậu, khiến cho người ta cảm động. Trong nháy mắt mịt mù, Triệu Thuần không hiểu sao lại ngoan ngoãn tắt máy, xuống xe, thấy tay cô đang giơ ra, suýt chút nữa theo bản năng giao cả điện thoại và chìa khóa xe ra. Ngay khi sắp đặt chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay đối phương, Triệu Thuần thoáng cái hoàn hồn, cảm thấy mình điên rồi, hai mắt trừng lớn: "Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?"

Đôi mắt kia hoàn toàn giống như một con mèo đang tức giận, nhưng trong mắt Tân Tiểu Chân thì nó hoàn toàn không có tính uy hϊếp, chỉ có vẻ làm bộ làm tịch!

Tân Tiểu Chân giật lấy chìa khóa xe từ trong tay Triệu Thuần, mở cửa ra liền ngồi lên, một câu vô nghĩa cũng không nói: "Cậu, ngồi ghế phụ."

Triệu Thuần ngơ cả người: "Mẹ nó, cô có bằng lái xe không? Dám lái xe của tôi?"

"Đâm hỏng khắc đền." Tân Tiểu Chân không kiên nhẫn, chiếc xe này là cô mua cho Triệu Thuần.

Không biết tại sao, Triệu Thuần lại không tức giận nổi, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô một lát, hậm hực sang ngồi ghế phụ, đang muốn hỏi xem cô muốn làm gì, liền cảm giác xe lao vụt đi, phanh gấp, sau đó vững vàng khởi động.

Triệu Thuần kinh hoảng, vội vàng thắt dây an toàn: "Đúng là điên rồi mới tin cô, cô có biết lái xe không đấy? "

Tân Tiểu Chân liếc một cái: "Yên tâm. Tôi còn sợ chết hơn cậu." Nói xong, cô lái xe lao vào bãi đỗ xe.

Triệu Thuần bị kỹ năng rẽ của cô làm khϊếp sợ, khi xe dừng lại an toàn, cảm giác trên người mình vẫn còn đang run rẩy, lại còn thở dốc, lòng bàn tay nắm chặt lấy dây an toàn không dám nhúc nhích.

Triệu Dư Chân đặt hai tay lên vô lăng nói: "Xin lỗi nhé, lâu rồi không lái."

Sau khi học lái xe, số lần cô lái xe chỉ đếm trên đầu ngón tay, bất cứ nơi nào cô đi đều có người lái xe đưa đón.

"Đi thôi." Cô mở cửa xuống xe.

"Này! Đi đâu đấy? "

Triệu Dư Chân giơ tay lắc chìa khóa xe: "Đi theo tôi."

Triệu Thuần đi theo cô lên thang máy, mượn ánh sáng trong thang máy cúi đầu đánh giá cô gái chỉ cao đến xương quai xanh của mình, trong lòng cực kỳ khó hiểu, cậu không chỉ một lần cảm thấy nữ sinh này kỳ quái, thái độ, giọng điệu của cô... giống như, giống như rất thân thuộc với cậu.

Triệu Dư Chân lên lầu, nhập mật mã, mở cửa.

Triệu Thuần ở ngoài cửa do dự một chút, đi vào: "Cô có ý gì đây?"

"Cởi giày ra rồi hẵng bước vào." Triệu Dư Chân rót hai ly nước, ngồi trên sô pha: "Cậu lại đây."

"Chocolate, cầm ăn đi." Cô ném một hộp đồ ăn nhẹ đến trước mặt Triệu Thuần.

Triệu Thuần: "..."

Nhìn cậu bất động, Triệu Dư Chân cũng không nói gì, hỏi: "Sao lại bỏ nhà đi?"

"Ai bảo tôi bỏ nhà đi? Nói linh tinh!" Triệu Thuần nói xong liền nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt lộ vẻ cô đơn.

"Cãi nhau với mẹ à?"

Triệu Thuần cứng đờ trong chớp mắt, sau đó bỗng đứng lên, giống như là chuẩn bị rời đi, Triệu Dư Chân gọi cậu lại: "Quay lại đây, ngồi xuống trả lời tôi, vì sao lại cãi nhau với mẹ?"

Triệu Thuần quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô, loại ánh mắt này giống như rất hiểu rõ bản thân cậu ta, cọc cằn nói: "Cô thì biết cái gì?"

"Thì tôi không biết cho nên mới hỏi cậu, Thu..." Câu nói "Thuần Thuần" nghẹn trong miệng, cuối cùng cũng không dám gọi ra. Cô nhận ra sự sốt ruột của mình, cô thậm chí không biết rằng cơ thể kia của mình bây giờ đã chết hay còn sống. Bình tĩnh một chút, Triệu Dư Chân nhìn vào mắt cậu nói: "Nếu như không tìm được chỗ ở, cậu có thể ở lại chỗ của tôi."

"Nực cười, tôi thiếu chỗ ở à?"

Triệu Dư Chân biết nếu cậu đi khách sạn, bằng quan hệ trong nhà chị dâu rất nhanh sẽ tìm ra cậu, cho dù đến nhà bạn ở cũng không phải không tuyệt đối an toàn, vấn đề quan trọng nhất là, Triệu Dư Chân không dám để cậu một mình chạy loạn, đối với cô mà nói, Triệu Thuần vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cho dù ngoài mặt cậu hung hăng cỡ nào, thô bạo cỡ nào, đều không thay đổi được sự thật đó.

"Nhà tôi chỉ có một cái giường, cậu có thể ngủ trên sô pha." Nếu là nhường giường cho cậu ngủ, chỉ sợ Triệu Thuần lại đâm ra nghi ngờ, cũng may sô pha mềm mại lại rộng rãi, ngủ trên đó cũng không thiệt thòi cho cậu.

Triệu Thuần không trả lời, quay đầu nhìn về phía cây đàn piano tam giác lớn bên cửa sổ:

"Đàn piano này của cô à? Cô biết chơi?"

Triệu Dư Chân "Ừ" một tiếng.

Triệu Thuần so với vừa rồi thì không còn hung hăng nữa, khóe miệng mím ra một tia cười đùa: "Đàn thử tôi nghe xem, nếu mà hay thì tôi ở lại."

"Cậu muốn nghe bài gì? " Triệu Dư Chân ngồi xuống ghế.

"Tùy cô, đừng có đàn dở là được."