Chương 6: Hoắc Tiêu

Trong nhà cô có bốn người anh trai, anh cả là Triệu Tấn Thành lớn hơn cô mười mấy tuổi. Sau khi cô sinh ra là một tay anh ấy đã nuôi cô khôn lớn. Triệu Dư Chân và bốn anh trai có quan hệ rất tốt, thân thiết nhất với Triệu Tấn Thành, bởi vì Triệu Tấn Thành luôn đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô, cô muốn cái gì đều đồng ý, bảo sao làm vậy, luôn kiên nhẫn dỗ dành cô, giống như một người cha.

Tân Tiểu Chân muốn đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội mà mình thường dùng, phần mềm liền nhảy ra cửa sổ bật lên bị chặn, hiển thị rằng cô đã đăng nhập ở một thiết bị khác, yêu cầu cô nhập mã xác minh điện thoại di động.

Tân Tiểu Chân: "..."

Trong lòng mắng một câu thô tục, vậy còn chơi như thế nào?

Buổi sáng cô chỉ ăn hai quả táo mua lúc tối qua, hai giờ chiều đã đói đến mức không chịu nổi, cô thật sự đói đến mờ cả mắt, lục lọi tìm kiếm một vòng, đến cả một tệ cũng không tìm được, nhưng mà cũng tìm ra một ít đồ vật có giá trị.

Đồ đạc trong nhà không thể bán được vì giá trị quá lớn, ngộ nhỡ bị bắt được cô có mười cái miệng cũng không thể nói rõ. Trong phòng thay đồ treo mấy chiếc váy, đều là hàng hiệu cao cấp được thiết kế riêng dựa theo kích thước của cô để thiết kế. Vốn Triệu Dư Chân cũng không nhớ ra lý do gì để cho cô đem mấy thứ này đặt ở đây nhưng đúng lúc này cô từ trong tủ tìm được một cái hộp châu báu như nhớ tới chuyện gì đó.

Cô và vị hôn phu Hoắc Tiêu từ nhỏ đã được đính hôn với nhau. Sau khi Tân Tiểu Chân trưởng thành mới biết mình có một mối hôn sự như vậy. Mấy anh trai che chở cô, không muốn dâng cô cho người ngoài mắt thấy Hoắc Tiêu càng lớn càng đẹp trai, dáng vẻ càng ngày càng chững chạc nên âm thầm nói xấu với cô: "Hoắc Tiêu này là một tên tra nam, em không nên kết hôn với anh ta!”

Loại tư tưởng này đã ăn sâu vào trong đầu Triệu Dư Chân, cô kiên định cho rằng vị hôn phu này không phải là người đàn ông tốt gì, cho nên cô luôn muốn hủy hôn.

Hoắc gia và Triệu gia là thế giao, căn bản hủy hôn không xóa được tình cảm, hơn nữa điều khiến Triệu Dư Chân phát điên nhất chính là bởi vì tồn tại vị hôn phu Hoắc Tiêu này mà khiến cô không thể theo đuổi được người mình thích, kể cả người khác có theo đuổi cô, cô cũng không có cách nào đồng ý chỉ bởi vì cô xuất thân danh môn, trên người không thể có vết nhơ.

Từ năm mười chín tuổi, Hoắc gia đã bắt đầu liên lạc với cô để cho hai người họ gặp mặt bàn bạc mối hôn sự. Tân Tiểu Chân không muốn gặp anh ta, cũng không muốn mất đi sự tự do để bước chân vào nấm mồ hôn nhân, vì thế mỗi lần người báo tin trong hai năm này quay về đều báo lúc thì nói cô ở Nam Cực, lúc ở Iceland, ở Montenegro... Nói chung là không có ở nhà.

Tóm lại, đến bây giờ cô vẫn chưa một lần gặp vị hôn phu Hoắc Tiêu này. Sau đó cô lại nghe nói Hoắc Tiêu gặp phải chiến loạn ở Châu Phi không có chút tin tức gì. Mối hôn sự này lại kéo dài thêm vài năm kéo dài đến khi anh trai cô bắt đầu nói thầm: "Có phải tiểu tử này đã chết hay không, có phải nhà chúng ta sẽ hủy hôn được hay không?”

Năm ngoái, cô tới đây tổ chức sinh nhật cùng cháu trai, bỗng nhiên nhận được tin tức nói Hoắc Tiêu đã trở về…

Hơn nữa còn tặng lễ vật cho cô muốn hẹn cô gặp mặt, Triệu Dư Chân sợ tới mức trốn đến biệt thự Phỉ Thúy Kim Ngọc này. Nhưng vừa nghe nói Hoắc gia tìm cô khắp nơi cô cũng không ở lại lâu vội vàng mua vé máy bay bay tới Nam Mỹ trốn tránh.

Vì thế món quà này cuối cùng vẫn được đưa đến căn hộ Phỉ Thúy Kim Ngọc, cho đến bây giờ mới mở ra.

Tân Tiểu Chân lau bụi bặm bám ở phía trên, mở hộp châu báu ra, bên trong đặt một sợi dây chuyền được khảm bằng trân châu trắng Myanmar. Cô là một người hiểu biết thích sưu tầm đồ trang sức, đa số trân châu Myanmar màu vàng, trân châu màu trắng thực sự rất hiếm. Tuy nhiên kích thước và màu sắc của sợi dây chuyền này có lẽ phải mất hàng triệu đô la để mua. Cho dù sợi dây chuyền thoạt nhìn cũng không quá quý phái, trông rất bình thường nhưng lại không có cách nào phủ nhận giá trị của nó.