Chương 5: Nói dối

Xúc cảm mềm mại truyền đến từ cánh môi anh, Viên Gia Luật lặp đi lặp lại mấy lần mới hết chén thuốc.

Môi cô vừa rời đi, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, sức của anh rất lớn, khiến cho tay cô đau đớn.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay khiến đáy lòng cô hốt hoảng, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp.

Viên Gia Luật nhịn không được giãy dụa, đẩy đẩy tay anh: "Tạ Hoành, anh làm gì vậy?"

Vẻ lạnh lùng trong mắt anh dần dần tan đi sau khi nghe thấy cô gọi ra cái tên này, mà ngược lại hóa thành vẻ mơ hồ: "Cô vừa gọi tôi, là... gì?"

Cô thất thần, máy móc lặp lại: "Tạ Hoành."

"Cô biết tôi?"

Anh buông tay ra, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Gương mặt này Viên Gia Luật đã nhớ nhung rất nhiều năm, ngũ quan khắc sâu, sóng mũi cao, cánh môi mỏng, mỗi một tấc trên người anh đều là mộng tưởng thuở thiếu thời của cô.

Mặc dù đã rất nhiều năm cô chưa từng gặp lại anh, nhưng chỉ liếc mắt cô vẫn có thể nhanh chóng nhận ra người trước mặt mình đây là Tạ Hoành.

Tuyệt đối sẽ không sai.

Viên Gia Luật gật đầu nói: "Biết."

"Anh là Tạ Hoành." Cô lặp lại một lần, ngữ khí khẳng định.

Tạ Hoành mím môi, nhiệt độ trên trán dần rút đi, mang theo ý lạnh, anh đưa tay phủ lên vị trí sau gáy, trong đầu cảm thấy cái tên cô vừa gọi rấ t quen thuộc, muốn tìm ký ức có liên quan nhưng đầu óc trống rỗng, lại có hơi đau đớn.

Cánh môi bị anh mím đến trắng bệch, huyết sắc cả khuôn mặt bị rút hết đi, anh ôm đầu, vẻ mặt chứa đầu đau đớn.

Viên Gia Luật đặt tay lên vai anh, lo lắng nói; "Anh không sao chứ?"

Sao anh có thể không sao.

Bây giờ, đến việc mình là ai, nhà ở đâu anh cũng không nhớ.

Một người không có quá khứ sao có thể không có việc gì.

Anh ngẩng đầu, trong mắt vằn lên tia máu, thái dương có gân xanh hiện lên, Viên Gia Luật bị dọa đến mức lui về sau một bước, lại bị anh đưa tay kéo trở về, cô không phòng bị, liền ngã vào ngực anh.

Đôi mắt Tạ Hoành trở nên thâm trầm, hốc mắt cực sâu, đáy mắt không có một tia nhiệt độ, chứa đầy ý lạnh.

Anh buông tay đang nắm lấy cô ra, lướt dọc theo sống lưng, chậm rãi đặt lên cái cổ tuyết trắng, lòng bàn tay lướt qua da thịt non mịn của cô, thân mật giống như một cặp tình nhân.

Phía sau lưng Viên Gia Luật cứng đờ, một cỗ ý lạnh xông tới từ lòng bàn chân.

Anh gần như là nở nụ cười nhẹ, thanh âm thấp đến mức cô tưởng là ảo giác.

"Như vậy... cô là ai? Sao tôi lại ở đây?" Anh dừng lại, dưới tầm mắt rơi vào trên môi của cô, thanh âm trầm thấp lại vang lên: "Còn có, cô giải thích xem, vừa rồi mình đã làm gì với tôi?"

Cô giơ tay lên, mang tính thăm dò ôm lấy cổ anh, thấy anh không phản đối, lại tựa đầu lên trên l*иg ngực của anh, tiếng tim đập hữu lực truyền vào trong tai, chứng minh rằng giờ phút này anh thật sự tồn tại.

"Tạ Hoành." Cô liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, hầu kết ở trước mắt nhấp nhô, gợi cảm đến không tưởng tượng nổi, cô bất giác đưa tay sờ lên, thấp giọng nói: "Anh thật sự quên em rồi sao?"

Anh không nói chuyện, Viên Gia Luật rủ mắt, ngón trỏ nắm lấy ngón cái, cô không quen nói dối, đây là phản ứng bản năng.

Vì sự như nhược của mình cô đã bỏ lỡ anh rất nhiều năm, cô không muốn lại bở lỡ anh nữa, thậm chí... Ở trên người anh, cô muốn càng nhiều hơn nữa.

Dường như mang theo dũng khí to lớn, cô ngồi dậy, quỳ gối lên đùi anh, hai tay nâng mặt anh lên, phủ môi mình lên môi anh, khẽ nói: "Anh quên em là bạn gái của anh rồi sao?"