Chương 13: Triền miên

Ẩm ướt, triền miên.

Giống như thủy triều lên xuống, theo tiết tấu hô hấp vỗ vào cát bên bờ, từng chút một thấm vào, cho đến khi hoàn toàn thấm ướt, hạt cát khô ráo tràn ngập hơi thở thuộc về sóng biển.

Ngôn Trăn cảm thấy mình cũng thấm đẫm hơi thở của anh.

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi dồn dập, tiếng thở dốc trộn lẫn với nhau, môi lưỡi quấn quýt.

Nương theo động tác mυ"ŧ môi, tạo lên tiếng nước rất nhỏ khiến người ta đỏ mặt tai hồng.

Cô bị hôn đến choáng váng, thở không xong, "ưm" một tiếng, muốn lùi ra thế nhưng sau gáy lại bị giữ chặt.

Anh ôm eo cô kề sát vào mình, cúi đầu làm nụ hôn này sâu hơn.

Nụ hôn phóng túng trong bóng tối không tiếng động, nhịp tim, tiếng thở dốc đều bị phóng đại vô hạn, từng chút cướp lấy lý trí người ta như tằm ăn, kéo người vào vực sâu trầm mê.

Người phía sau cuối cùng cũng náo loạn xong, có người la hét muốn bật đèn, Ngôn Trăn mới bừng tỉnh, đưa tay đẩy anh ra.

Cô cảm thấy có lẽ đầu óc mình hỏng rồi, sau khi môi lưỡi tách ra, cô nhẹ nhàng thở dốc.

Câu đầu tiên cô mở miệng nói lại là oán giận: "Chán ghét mùi thuốc lá thật."

Trần Hoài Tự ngẩn ra, khó có được nụ cười, nhéo nhéo hai má cô: "Được."

Hình như từ đó về sau, Ngôn Trăn thật sự chưa từng thấy anh hút thuốc trước mặt mình.

Nhưng mà lần mập mờ này cũng dừng lại ở đây.

Ngôn Trăn trở về phòng ngủ một giấc, ngày hôm sau nạp đầy máu sống lại, không còn trạng thái mê ly nửa tỉnh nửa mê tối hôm qua nữa.

Lúc gặp lại Trần Hoài Tự, ánh mắt hai người lặng lẽ nhìn nhau, im lặng giật mình một hồi.

Ngôn Trăn mở miệng trước: "Anh trai em đâu?"

Trần Hoài Tự nói lạnh lùng: "Anh ấy đi xuống trước."

"Cứ thế không đợi em!" Cô xoay người, cũng không quay đầu lại chạy xuống dưới lầu.

Một người giả ngốc, một người phối hợp với cô giả ngốc, hai người không nói đến đêm đó, tiếp tục là đối thủ một mất một còn, như nước với lửa.

Nam nữ trưởng thành độc thân thỉnh thoảng ý loạn tình mê một chút là chuyện rất bình thường, Ngôn Trăn cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng là sai lầm.

Cô cho rằng Trần Hoài Tự cũng nghĩ như vậy.

Hương vị ngọt ngào của nho tràn ngập đầu môi, theo động tác liếʍ mυ"ŧ từng chút một bị đè vào sâu trong khoang miệng.

Quả nho vừa rồi Trần Hoài Tự không được ăn, giờ phút này dùng một phương thức khác, anh nếm được hương vị của nó.

Ngôn Trăn bị đặt ở trên cửa, hô hấp bất ổn buộc phải ngửa đầu hôn môi anh.

Phía sau là cánh cửa cứng chắc, trước người là l*иg ngực rắn chắc của anh, cô không thể tránh được, đưa tay ý muốn đẩy anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay, giơ lêи đỉиɦ đầu đè lại.

Bởi vì động tác này, cô bị ép rướn người lên, tơ lụa mềm mại cứ như vậy chạm vào trong ngực anh.