Chương 10: Giang Phu Nhân Cảnh Cáo

"Mẹ, mẹ lại nghe cô ta nói nhăng nói cuội gì nữa vậy? Bao nhiêu công việc đang chất đống con cần xử lý, lấy đâu ra thời gian làm những chuyện nhỏ nhặt phiền phức."

Giang Thừa Du khó chịu ra mặt, trên trán hắn nổi ba vạch đen, tầm mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, hờ hững nhả ra mấy chữ. Bàn tay người đàn ông di chuyển liên tục tạo nên những âm thanh lạch cạch trên bàn phím. Nhắc đến cái tên Lương Ngữ Yên, khóe môi hắn bất giác giương cao, lộ ra một vài suy nghĩ khó đoán.

Mẹ Giang Thừa Du, Giang phu nhân chứng kiến cảnh tượng này, bà đưa tay đỡ trán đầy bất lực, tức giận trừng mắt với đứa con trời đánh phía đối diện, hậm hực mắng: "Có việc gì quan trọng hơn vợ mày à? Giang Thừa Du, mày thừa nhận trong thời gian qua bỏ mặc con bé Yên Yên một thân một mình tại nhà? Lương tâm mày ở đâu, công ty thuê nhân viên về làm gì? Trở về thăm vợ mình một chút thì chết hay sao? Mẹ cho mày biết, giao việc xuống cho nhân viên, rồi về dẫn con bé Yên Yên đi du lịch đâu đó ngay và luôn. Làm chồng như mày thì tính xây dựng gia đình kiểu gì." Bà xổ ra một tràng dài, đến mức khi lời vừa dứt cần ngừng vài giây để thở hồng hộc.

Hiện tại bà cực kỳ muốn chạy lên phía trước ký vào đầu Giang Thừa Du vài cái.

Ít nhất thì nó cũng phải để Lương Ngữ Yên vào mắt một chút chứ.

"Mẹ, việc quan trọng, nhất là những thứ liên quan đến hợp đồng chả thể để cấp dưới xử lý được." Giang Thừa Du nhất quyết ngang ngược tới cùng, l*иg ngực người đàn ông phập phồng lên xuống, nhướng mày: "Với cả kết hôn với Lương Ngữ Yên đã là quá lắm rồi, lấy đâu ra chuyện thỏa mãn hết những tham vọng trong lòng cô ta. Mẹ bớt bị Lương Ngữ Yên thao túng tâm lý tránh gây ảnh hưởng tới con, cô ta hiện tại chỉ thích thỏa mãn hư vinh trong lòng mình thôi. Con chưa có nghĩa vụ phải phục vụ người phụ nữ đó từng chút một."

Khi chủ đề bàn tán liên quan tới Lương Ngữ Yên, ngay lập tức trong đầu hắn ta nảy sinh suy nghĩ là chính vợ mình ở trước mặt mẹ ruột dở trò chia rẽ, khiến bà ấy đích thân tới đây đòi công bằng cho đối phương.

Giang phu nhân tức đến mức thiếu chút nữa ói máu ra bên ngoài, bà ngồi xuống, trực tiếp đập mạnh tay xuống bàn: " Giang Thừa Du, vì cớ gì mày cứ nghĩ xấu cho vợ mày thế? Mẹ đẻ mày ra, từ trước tới nay đầu óc mày rõ ràng vô cùng thông minh cơ mà, hay đang bị thứ gì làm cho lú lẫn rồi." Dừng vài giây, bà tiếp tục nói, ngữ khí đanh thép: "Con bé Yên Yên chẳng những chưa từng nói xấu mày mà nó thậm chí còn hết mực bảo vệ một thằng chồng tồi tệ như mày đấy. Lấy được một người vợ tốt mà chả biết trân trọng, mẹ vẫn hy vọng mày để tâm tới Yên Yên một chút, đừng để sau này đánh mất thì hối hận phát khóc." Lườm nguýt cái thằng trời đánh liên tục bỏ ngoài tai những lời mình nói đằng trước, bà chỉ biết lắc đầu, thở dài vài tiếng.

Kết quả vẫn cứ như vậy, Giang Thừa Du chả buồn trả lời.

Giang phu nhân tức giận mắng: "Thằng nhóc họ Giang kia, mày có nghe thấy mẹ vừa nói gì không đấy?"

"Nghe được, nhưng mà mẹ mới là người đang bị lừa gạt đấy." Giang Thừa Du hời hợt đáp lời: "Cả ngày bênh vực Lương Ngữ Yên như vậy coi chừng sau này ngã ngửa vì mục đích cô ta đang ấp ủ. Con nói rất rõ ràng rồi, nghĩa vụ chăm sóc người phụ nữ đó chưa từng liên quan tới con." Hắn khẳng định chắc như đinh đóng cột, những đường gân xanh ghê rợn bắt đầu xuất hiện chằng chịt trên mu bàn tay Giang Thừa Du.

Bà đến cạn lời, nghĩ đến Lương Ngữ Yên vẫn cứ một mực bảo vệ Giang Thừa Du bằng được, bỗng dưng Giang phu nhân cảm thấy xót xa cho đứa trẻ ấy. Hy sinh bao nhiêu để rồi kết cục đổi lấy chỉ toàn đau thương. Có đôi khi Giang phu nhân thật sự muốn dùng dao bổ đầu con trai mình ra để khiến nó thức tỉnh, chứ với tình hình này thì chắc chắn Giang Thừa Du vẫn còn chấp mê bất ngộ.



Biết dù bản thân có nói thêm nữa thì nó cũng chả thèm nghe, Giang phu nhân trực tiếp ra tối hậu thư: "Mẹ không cần biết mày bận ra sao, nhưng Yên Yên là vợ mày, mẹ yêu cầu mày quan tâm tới vợ mình một chút. Tình trạng này nếu cứ tiếp tục diễn ra thì mày đừng trách mẹ nói với ba mày cho mày nghỉ việc luôn. Giang Thừa Du, mày đừng quên nhà họ Giang còn một người thừa kế nữa." Bà cố tình nhấn mạnh từng chữ.

"Mẹ, mẹ tính dồn con vào đường cùng đến bao giờ?" Bàn tay Giang Thừa Du bỗng chốc khựng lại trong không gian, hắn ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe vằn lên những tia máu, gầm gừ thành tiếng: "Vụ mẹ ép Huệ Di rời khỏi con con đã chả buồn tính toán rồi, hiện tại mẹ còn muốn để bao nỗ lực con bỏ ra rơi hết vào tay Giang Thừa Ngạn?"

Lúc trước, hắn vì Liễu Huệ Di từng cãi nhau với Giang phu nhân một trận cực kỳ kịch liệt, tuy nhiên, đến cuối cùng, Giang Thừa Du vẫn phải nhún nhường vì quyền thừa kế chưa được trực tiếp bàn giao cho hắn, và hiện tại, người đàn ông còn một em trai, là đối tượng được hai vợ chồng họ Giang mang ra đe dọa Giang Thừa Du. Công ty là tâm huyết hắn bỏ ra từng ấy năm, giao vào tay một kẻ bất cần đời như Giang Thừa Ngạn đương nhiên người đàn ông chả thể chấp nhận được.

Vì nguyên nhân này, nỗi hận hắn đối với Lương Ngữ Yên càng sâu đậm hơn.

"Mày nghĩ mẹ làm vậy vì cái gì? Chẳng phải vì muốn tốt cho mày à?" Máu dồn lên não, Giang phu nhân trừng mắt, cảnh cáo: "Giang Thừa Du, mẹ mặc kệ Liễu Huệ Di đối với mày là gì, nhưng đừng để mẹ chứng kiến cảnh mày vứt bỏ vợ ở nhà chạy ra ngoài làm dăm ba mấy cái việc vớ va vớ vẩn. Và còn nữa, cuối tuần dẫn Yên Yên về nhà ăn cơm, yêu cầu ba mày đưa ra đấy."

Sau đó, Giang phu nhân rời khỏi tập đoàn Giang thị, mặc kệ Giang Thừa Du ở đó với khuôn mặt sa sầm, đen kịt như đít nồi, hậm hực cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm.

Cuối cùng, vì công ty, hắn vẫn phải nghiến răng nghiến lợi trở về dù bản thân chả cam tâm chút nào.

Tới nhà, vừa mở cửa, đập vào mắt người đàn ông là khuôn mặt hơi ngỡ ngàng cùng nụ cười vui vẻ bất ngờ của Lương Ngữ Yên. Cô hớn hở mở miệng: "Thừa Du, anh về nhà rồi hả? Để em chuẩn bị nước nóng cho anh nhé, thức ăn em vừa nấu xong, anh có thể dùng luôn." Lương Ngữ Yên giống hệt hình ảnh một cô vợ hiền thục tất bật lo toan mọi thứ.

"Khỏi cần. Đừng đυ.ng vào tôi. Cô chạm vào bất cứ thứ gì tôi đều cảm thấy chán ghét." Hất mạnh đôi bàn tay nhỏ nhắn vừa nắm lấy áo mình ra, Giang Thừa Du khinh bỉ nhếch môi, đằng đằng sát khí: "Với cả khỏi cần tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên như vậy, cô diễn dở tệ, chả qua mắt nổi tôi đâu. Đúng mong muốn cô rồi còn gì, mục đích cô lôi bằng được tôi về đây là sao?"

Lương Ngữ Yên như bị dội một chậu nước lạnh xuống đầu, nụ cười trên môi thoáng chốc vụt tắt, lắp ba lắp bắp thành tiếng: "Giang Thừa Du, anh… anh đang nói… nói gì thế?"

"Ý trên mặt chứ." Giang Thừa Du hừ lạnh một tiếng: "Cô bớt giả ngu đi, khó coi lắm. Lương Ngữ Yên, dù cô có tỏ vẻ ngây thơ thế nào thì vẫn thất bại thôi. Giờ thì lật bài ngửa được rồi, mục đích cô ở chỗ mẹ tôi khóc than ỉ ôi làm bà ấy ép tôi về đây bằng được là vì cái gì?"