Chương 26: Mua Người

Không nghĩ tới sau khi ăn trưa xong thì lại có việc.

Liên Sinh từ bên ngoài vào nói: “Công tử, tiểu nhị lúc chiều bị đánh thê thảm quá. Ta nghe nói là con chồng trước của thê tử của chủ cửa hàng, từ nhỏ đã bị đánh.”

“Vậy thê tử của hắn lại mặc kệ sao?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Chết rồi, chủ cửa hàng nói hắn chịu cho con ghẻ kia chút cơm ăn là đã không tệ rồi. Ài, thật là đáng thương, còn chẳng bằng ta, từ nhỏ đã không có thân nhân, bán vào trong phủ của chúng ta chí ít mỗi ngày không phải bị đánh.”

Liên Sinh luôn thỏa mãn với cuộc sống của mình, cho dù là đi theo công tử không có tiền đồ nhất thì hắn ta cũng cảm thấy tốt hơn so với bên ngoài.

“Ngươi đi hỏi thăm một chút, nếu như có thể chúng ta mua hắn đi.” Tô Nam Thừa nói.

Sắc mặt Liên Sinh đại biến: “Có phải là Liên Sinh phục vụ không tốt hay không?”

Tô Nam Thừa im lặng lắc đầu: “Một mình ngươi có thể hầu hạ đủ sao? Sau khi hồi phủ chỉ có mình ngươi đó? Ngốc hay không chứ, mua một tên, ngươi sẽ không phải là tri kỷ của công tử sao? Mua về cũng là người của ngươi, ngươi có thể chỉ huy.”

Lần này Liên Sinh thật hứng khởi.

“Vậy được, thế tiểu nhân đi xem một chút.”

Chủ cửa hàng nghe nói có người muốn mua con nghẻ nhà hắn ta trái lại có chút không vui.

Tất nhiên không phải là hắn ta không nỡ, chỉ là người cứ như vậy, mình có thể thoải mái đánh chửi, chỉ cần không làm người chết là được.

Chỉ khi đến lúc có người muốn hắn thì trong nháy mắt lại cảm thấy đã thua lỗ.

Thế là vừa mở miệng đã đòi hai mươi trượng.

Liên Sinh giận giữ: “Ngươi đúng là không bỏ được ha! Mua một tên nô bộc khỏe mạnh ở bên ngoài cũng chỉ mấy trăm văn. Đại nhân nhà ta nhìn thấy đứa con trai này của ngươi có chút linh hoạt cho nên mới muốn mua, ngươi trái lại thật dám thét giá!”



Chính lúc này, tiểu nhị bị đánh gần chết một bên bò qua đến: “Ta bằng lòng, ta bằng lòng ký văn tự bán đứt! Bao nhiêu tiền cũng được, người này không phải phụ thân của ta, ta chưa từng là hộ tịch trong nhà hắn.”

“Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, những năm nay lão tử nuôi ngươi, ngươi vậy mà lại vong ân phụ nghĩa.” Chủ quán nói, cũng không dám ra tay.

Dù sao chủ nhân của Liên Sinh cũng là một vị quan, dù là chức quan thấp thì cũng là quan.

“Hắn bao nhiêu tuổi?” Liên Sinh hỏi.

“Ta năm nay mười lăm.” Tiểu nhị kia tự mình trả lời: “Ta tám tuổi đến nhà hắn, bảy năm qua chưa từng được ăn một bữa cơm no, không có được một bộ đồ mới. Ba năm trước mẹ ta qua đời, ta mỗi ngày đều bị đánh. Ta bằng lòng ký văn tự bán đứt, dùng tiền bạc trả hết cho hắn cơm canh mấy năm nay của nhà hắn cho ta. Cầu vị ca ca này hãy mau cứu ta.”

Tiểu nhị khóc rất thảm, ở lại hắn ta sẽ chết.

Mấy lần bị đánh gần đây, lần sau nặng hơn lần trước. Lâu ngày hắn ta không có cơm trong bụng, chịu không nổi.

Mùa đông năm ngoái xuýt chút nữa hắn đã chết cóng.

“Chủ quán, tự ngươi xem đi. Là bán hắn đi hay là chờ chúng ta đi báo quan. Nếu như hộ tịch của hắn đã không ở chỗ của ngươi vậy thì ngươi đánh chết hắn thì không được rồi.” Liên Sinh khẽ nói.

Liên Sinh dù sao cũng đi ra từ kinh thanh, hù dọa một chủ tiệm vẫn có thể làm được.

Chủ quán thực sự cũng không muốn bị chuyện của một nô bộc làm vướng víu, đành phải gật đầu: “Thế thì được rồi, những năm nay không thể nuôi không hắn được.”

“Vậy thì năm lượng đi! Nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ lập tức làm. Ngươi không muốn bị cáo quan chuyện này, ta cũng không tin đến việc này cũng không làm được.” Liên Sinh bực bội nói.

Chủ quán cắn răng nói: “Được!”

Năm lượng thực ra không phải là ít, ký vào văn tự bán đứt cũng là như vậy.



Nô bộc ký văn tự bán đứt, chủ nhà có thể tùy ý xử lý, dù đánh chết cũng không có việc gì.

Chỉ là Liên Sinh nhìn tiểu nhị kia vài lần, trong lòng tự nhủ còn phải đi xem bệnh cho tên này, mua nô bộc này quá lỗ rồi.

“Ngươi đi thu dọn đồ đi, đợi lát nữa đi với ta tới gặp đại nhân. Ngày mai mưa tạnh rồi chúng ta liền lên đường sang sông hồi kinh.” Liên Sinh cố ý nói hai chữ hồi kinh.

Chủ quán lại càng thành thật hơn.

Tiểu nhị kích động không thôi, con đường phía trước có lẽ cũng long đong nhưng chí ít là trước mắt đã thoát khỏi cái ma quật này rồi.

Hắn ta thật sự rất sợ, sợ đói, sợ đau, sợ lạnh.

Cho dù có nói thu dọn thì thật ra cũng chẳng có gì để dọn, chỉ tắm rửa thay quần áo cho hai cái thân rách nát này thôi.

Hắn ta ngược lại cũng biết phải múc nước tự mình tắm rửa sạch sẽ.

Rồi chải đầu.

Lúc tới gặp Tô Nam Thừa, hắn ta quỳ xuống: “Khấu tạ ân cứu mạng của đại nhân.”

Đại nhân này nhìn qua tuổi hãy còn trẻ, cũng không khác mình mấy.

“Ngươi tên gì?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Hồi đại nhân, tiểu nhân tên Trình nhị cẩu……” Tiểu nhị ngượng ngùng nói.

“Cái này sao có thể là tên chứ?” Tô Nam Thừa lắc đầu cười khẽ: “Gọi ngươi là Trình Minh đi. Hãy nhớ lấy cái tên này.”

“Vâng, tiểu nhân nhất định nhớ kỹ ân đức đại nhân giúp đỡ hôm nay.” Trình Minh dập đầu tạ ơn.