Chương 27: Mua Người(2)

“Đâu phải ta kêu ngươi nhớ cái này, hãy nhớ những cực khổ ngươi đã trải qua, về sau biết tốt xấu là được. Con người ta, không quá khắt khe. Nhưng nếu đã làm nô bộc của ta, nhất định phải có một chữ trung. Nếu ngươi làm chuyện sai trái, ta sẽ trách phạt ngươi, nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là nếu ngươi có tâm tư phản bội……” Tô Nam Thừa không nói hết.

Trình Minh vội nói: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã nhớ. Cả đời này chỉ trung thành với đại nhân, nhất định sẽ không phản bội.”

“Được rồi, đứng lên đi. Sau này cứ xưng hô với ta như Liên Sinh là được.” Tô Nam Thừa xua tay.

Trình Minh đứng dậy ngơ ngác nhìn Liên Sinh.

Liên Sinh trừng hắn ta một cái: “Gọi công tử. Công tử nhà ta là đại phòng thất công tử của Thành Khang Hầu phủ. Chờ sau khi hồi kinh sẽ vào phủ, trong phủ nhiều quy củ, trên đường đi ta sẽ dạy cho ngươi.”

Trình Minh không ngừng gật đầu, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của hắn ta rồi.

Công môn hầu phủ, đều là kịch bản tử đồ vật.

Cho dù hắn ta đã nghe qua rồi đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đến đó.

Cho dù bây giờ có làm nô bộc thì vẫn có chút kích động.

Quả nhiên là đại nhân thì ngay từ đầu đã lớn rồi.

Ngày hôm sau, Mã đại nhân cười ha ha: “Nam Thừa à, thiện tâm trong ngươi không nhỏ đâu.”

Tô Nam Thừa cũng cười, đáp lại lời khi nãy.

Thiện tâm sao, chắc là có một ít, có điều bên cạnh hắn chẳng có ai là thật cả.

Hắn không thể tin mấy người trong phủ sắp xếp cho hắn được, Liên Sinh trung thành với hắn, nhưng lại hơi ngốc.

Phải có mấy người dùng được chứ nhỉ?

Người này chính là người thích hợp nhất.

Suy cho cùng thì hắn ta vẫn sống sót qua trận chiến vừa rồi, bị thương nghiêm trọng như vậy mà không hề ngã xuống.

Tô Nam Thừa không kêu hắn ta ở lại dưỡng thương. Hồi kinh đã rồi nói sau.



Tuy nhiên, Trình Minh đi theo Tô Nam Thừa, là lần đầu tiên hắn ta được ăn cơm no.

Chỉ riêng điều này đã khiến hắn ta kích động đến kỳ cục.

Liên Sinh nhắc nhở hắn ta: “Ngươi đừng ăn quá nhiều, người thường xuyên ăn không đủ no đột nhiên ăn quá nhiều sẽ không chịu nổi đâu. Về sau ngươi sẽ luôn được ăn no.”

Trình Minh đỏ mặt đáp vâng.

Bầu trời quang đãng, mọi người chuẩn bị qua sông.

Xe ngựa lương thực một chuyến, người một chuyến.

Tám tù phạm kia không bị kẹp trên thuyền, mà dùng dây thừng trói lại.

Đoàn người lên thuyền, rời khỏi Cổ Châu.

Bên kia bờ sông là huyện Mậu, có điều giờ vẫn còn sớm, qua đến bờ bên kia thì dừng một lúc. Rồi lại tiếp tục lên đường.

Xe ngựa vất vả lăn bánh, lúc trở lại kinh thành, ngày mười lăm tháng bảy cũng vừa trôi qua.

Đông cung đã phái người tới đón, Tô Nam Thừa cũng phải đến Đông cung phục mệnh.

Rõ ràng, mấy ngày trước lúc Mã đại nhân viết thư có nhắc tới chuyện của Hiển Châu.

Lần này gặp Thái tử, Tô Nam Thừa có thể cảm giác rõ ràng thái độ của Thái tử với mình đã có chút thay đổi.

“Lần này các ngươi vất vả rồi.” Thái tử ngồi ngay ngắn cười nói.

Mọi người vội nói không dám.

Thái tử cười nói: “Chuyện này hiện đang được nghị luận trong triều, hiệu quả còn tốt hơn so với chuyện các ngươi đi tra xét.”

Ném được cái chậu phân này về phía Hiển Châu là được rồi, kết quả không quan trọng.



Diêu Thực Tân ắt sẽ đổ máu, điều đó cũng có nghĩa bên Tam hoàng tử nhất định sẽ bị tổn thất.

Nhắc tới thuế, dù bệ hạ có bất công cũng không thể mặc kệ chuyện này được.

“Ta sẽ không để các ngươi tốn công vô ích, lần này các ngươi đều có công lao. Tất cả đều sẽ được ban thưởng. Các ngươi quay về phủ hết đi, nghỉ ngơi cho tốt. Ta cho phép các ngươi nghỉ ba ngày rồi lại đến đấy.” Thái tử cười ha ha.

Mọi người vội cảm tạ, lúc này mới xuất cung.

Trời hãy còn sáng lắm.

Sau khi Tô Nam Thừa cáo biệt với mọi người, liền mang theo hai người kia hồi phủ.

Đương nhiên sẽ chẳng có nghênh đón, có điều ngay khi hắn bước vào Tô gia lại nhận thấy thái độ hạ nhân đối với hắn rất tế nhị.

Không phải chán ghét, cũng không phải thích, chỉ là quan sát.

Tô Nam Thừa không quan tâm, trực tiếp tới phòng lão thái thái thỉnh an.

Ban ngày, nam nhân trong nhà đều ra ngoài, khi trở về hắn chắc chắn sẽ tới bái kiến tổ mẫu và mẹ cả.

Quả nhiên tất cả nữ quyến đều ở đây.

Hắn bái kiến từng người một, lão thái thái cười ha ha: “Lần này ra ngoài mệt lắm phải không? Ngươi không đuổi kịp đại tỷ tỷ ngươi xuất các rồi.”

“Đúng vậy, quả là không may. Tôn tử gửi quà về, không biết người đã nhận được chưa?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Ta nhận được rồi, ngươi có tâm quá.” Phùng thị cười nói: “Hiển Châu nóng lắm sao? Ngươi đi chuyến này hình như đen đi một chút rồi?”

“Đa tạ mẫu thân lo lắng, nơi đó quả thực không giống kinh thành, rất nóng.”

Mọi người hàn huyên một hồi, chợt hay tin đồ Thái tử điện hạ ban thưởng tới rồi.

Tô Nam Thừa nhanh chóng chạy ra tiền viện nhận thưởng.

Ban thưởng một trăm lượng hoàng kim, ba trăm lượng bạc trắng, còn có một ít vải vóc và đồ dùng.