Chương 37: Ra Loạn Chiêu(2)

Lúc buổi chiều, hắn liền chủ động đi tìm Thái tử.

“Nam Thừa có lời gì muốn nói với cô sao?” Thái tử lộ vẻ ôn hòa.

“Từ lúc thần tiến vào Đông cung, được sự che chở của điện hạ. Một đường trôi chảy, thật sự là áy náy. Hôm nay thần bỗng nhiên nghĩ đến một chiêu tổn hại, có thể khiến cho chuyện ở Hiển Châu có chút tiến triển. Chỉ là thực sự... khó có được sự thanh nhã, vẫn mong điện hạ có thể lắng nghe.” Tô Nam Thừa vẻ mặt áy náy.

“Ha ha ha, cái chiêu số gì? Ngươi cứ nói đi, cô nghe. Mặc kệ là chiêu gì, có ích là được.” Thái tử rất hứng thú.

“Vâng. Thần cũng từ trong chuyện của tiểu Hầu gia mà có ý nghĩ này. Lẽ ra một tiểu Hầu gia dù có lỡ tay gϊếŧ chết một nữ tử thanh lâu cũng không tính là gì. Nhưng chuyện hôm nay đâm lao phải theo lao. Ngay cả bệ hạ cũng không thể hoàn toàn cố chấp bảo vệ cho hắn.”

“Thần nghĩ, chuyện lớn chuyện nhỏ này sẽ luôn luôn liên thông. Sao chúng ta không vạch chuyện ở Hiển Châu ra. Đến lúc đó không che giấu được, bệ hạ cũng không có cách nào mặc kệ.”

“Ồ? Nam Thừa vậy mà lại có cách? Các Ngự Sử cũng có không ít cách, nhưng không có chứng cứ, nói nhiều cũng vô ích.” Thái tử nói.

“Bây giờ Lạc tiểu Hầu gia hãm sâu vào chuyện này ra không được, cốt bởi lời đồn đại ầm ĩ bên ngoài. Nếu như, chuyện ở Hiển Châu cũng biến thành tình trạng như vậy. Khi đó, cho dù các Ngự Sử không nói, bệ hạ cũng sẽ biết. Bệ hạ thánh minh, tất nhiên sẽ không để cho kẻ gian nịnh nọt làm hỏng thanh danh.” Tô Nam Thừa nói.

“Chỉ là lời đồn đại, sợ là không đủ khiến cho bệ hạ chú ý.” Thái tử lắc đầu cười khẽ.

“Điện hạ đã từng nghe qua ngựa đá hiện thế chưa?” Tô Nam Thừa hỏi.



Thái tử thu lại ý cười, nhẹ nhàng gật đầu, cũng ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Ngựa đá hiện thế là cố sự của Diễn triều mấy trăm năm trước. Tục truyền nghe nói Diễn cao tổ Khương Tứ từng là con trai của Đại tướng quân tiền triều. Vốn cũng vô duyên với thiên hạ.

Ngay lúc đó Hoàng đế ngu ngốc cũng đến cuối thời, lại gặp mấy năm đại hạn liên tục. Người chết đói khắp nơi. Có người ở ngay sông Khúc Lăng đào ra một ngựa đá có niên đại xa xưa. Ngựa đá kia rất quái dị, chỉ có một mắt.

Trưởng lão có tuổi nói: Đây là thánh thú Bạch Trạch, có thể biết được chuyện thiên hạ.

Người đến sau quả nhiên lấy ra được một quyển sách từ trong bụng của ngựa đá.

Bên trên đó thình lình có bốn câu nói: Hôn quân vô đạo, đại hạn ba tháng mùa xuân, ngựa đá hiện thế, Khương thay mặt cho Dương hưng.

Rất nhanh đã lưu truyền khắp đại giang nam bắc. Ngay lúc đó Hoàng đế đã hạ lệnh gϊếŧ vô số người họ Khương. Diễn cao tổ kia là miễn cưỡng bị buộc phản. Vốn hắn là Khương thị bảo vệ biên quan, một lòng trung thành.

Lại bởi vì Hoàng đế làm điều ngang ngược, cho nên đã làm cho cha con bọn họ phất cờ.

Kỳ thật đây điển hình là một quá trình lịch sử được kẻ thượng vị viết lên. Nói thẳng ra là tạo phản quá khó nghe? Bị buộc tạo phản thì không như vậy.

“Thần thiếu kinh nghiệm, nghĩ sự tình không toàn vẹn. Thần chỉ là nhìn thấy sự tình ở Hiển Châu thấy rất khó chịu. Thần mặc dù chỉ là con thứ, trong nhà không có địa vị. So với các huynh trưởng con vợ cả thì thời gian qua rất tầm thường. Nhưng sau khi đi Hiển Châu mới biết được mình trong quá khứ còn tự than thở sống không dễ chịu, thật là đáng chết. Bách tính mới là chân chính khổ.” Tô Nam Thừa quỳ xuống: “Điện hạ, thần cầu điện hạ, làm chủ cho bách tính Hiển Châu.”



“Điện hạ là chủ của nhân ái và lương thiện, tương lai điện hạ trở thành cung chủ của thiên hạ, bách tính của Hiển Châu cũng chính là con dân của điện hạ. Bọn người Diêu Thực Tân làm ác như thế, không coi sinh tử của bách tính ra gì. Nếu như Tam hoàng tử điện hạ biết chuyện, thần thật sự là...”

Hắn cắn răng nói: “Thần chỉ nguyện điện hạ thuận lợi nắm lấy đại quyền, vì con đường mưu sinh của bách tính thiên hạ.”

“Tốt!” Thái tử đứng dậy tự mình đỡ lấy hắn: “Nam Thừa mặc dù trẻ tuổi, không hổ là trung thần. Tâm ý của ngươi, cô biết rồi.”

Sau khi rời khỏi Đức Chính điện, Tô Nam Thừa thở phào, xướng niệm làm đánh này thật mệt mỏi không giống bình thường.

Sau khi hắn đi, Thái tử ngồi yên trên ghế cười ra tiếng.

Thái giám Túc Mậu phía sau hắn cũng cười ha ha: “Điện hạ, tiểu Tô đại nhân này, trái lại rất trung tâm.”

“Ha ha, hơi ngây thơ. Chỉ có điều không sao, người này a... có thể dùng.” Thái tử cười nâng chén trà lên: “Cô ngược lại cảm thấy, chuyện hắn nói, cũng không phải là không thể suy nghĩ.”

“Vâng.” Túc Mậu cười nịnh nọt hỏi: “Vậy chuyện này, chúng ta phải?”

“Không vội, ngươi nói xem là ai đang tính kế cô?” Thái tử hỏi.

“Điều này, nô tỳ không biết, chỉ có điều nghĩ như thế nào cũng không thể là Tam điện hạ. Đâu cần thiết vậy...” Tam hoàng tử bây giờ xem như là mặt trời lúc ban trưa, thật sự không cần phải làm việc này để đổ tội cho trưởng Công chúa.