Chương 52: Dưới cơn thịnh nộ (2)

Brando luôn là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt, hắn rất ghét tác phong lâu la chậm chạp. Cho nên ngay khi hắn cảm thấy thân thể tốt hơn liền ăn mặc chỉnh tề ngồi trong thư phòng.

Taylor còn luôn lo lắng thân thể hắn khó chịu, nhưng nhìn thấy Brando an an ổn ổn ngồi trong thư phòng, liền không khuyên hắn trở lại trên giường nghỉ ngơi nữa.

Tin tức ngày hôm sau được Andrea đưa tới.

Orwell và Simon cũng tới.

Một đám người biểu cảm nghiêm túc đứng ở trước mặt Brando.

"Brando, đây là tài liệu tôi thu thập được, tuyệt đối đáng tin, hơn nữa kể lại khớp với những thông tin chúng ta nắm được."

Andrea đưa tài liệu cho Brando.

Những tài liệu này đều là Andrea thu thập qua những người đường dây móc nối, bọn họ vì thế cũng nhận được tiền thưởng thật dày.

Brando châm một điếu thuốc kẹp trên tay, hết sức chăm chú nhìn tài liệu trên mặt bàn.

Trên tài liệu không chỉ ghi chú rõ cục cảnh sát Tây Thành lần này nhận hối lộ của bọn người Thái, mà còn viết rất rõ ràng cục cảnh sát thu được hối lộ lớn thông qua việc cho phép giao dịch thuốc phiện.

Còn có một ít là hối lộ của kỹ viện và sòng bạc ngầm.

Mà mấy tin tức này, nhất là tin nhận hối lộ ma túy sẽ khiến cục cảnh sát Tây Thành lâm vào tình cảnh khó khăn.

Mọi người đều biết xã hội Mĩ Quốc, hoặc là nói, bất cứ loại xã hội, chế độ nào——lấy chủ nghĩa tư bản làm ví dụ, nhận hối lộ đều là tình trạng phổ biến.

Từ quan chức cho tới nhân dân, đều hiểu được đạo lý này —— chức vị, ở một vài tình huống đặc biệt, cho dù là hắn không muốn nhận hối lộ cũng không được.

Đầu tiên là bởi vì tiền lương làm nhân viên công chức nhà nước không thể nuôi nổi một gia đình.

Thứ hai là bởi vì một loại hình thức quan trường, cũng chính là quy tắc quan trường, ngươi không phục sẽ không ngồi yên ổn với cái ghế đó.

Vì thế mọi người liền áp dụng loại thái độ này —— quan chức có thể nhận hối lộ số lượng vừa phải, mà nhân dân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí đôi khi có thể nâng cao hiệu suất làm việc.

Nhưng là, dưới xã hội tư bản chủ nghĩa, có một loại hối lộ, không ai có thể khoan dung —— thậm chí là chính các quan chức cũng tuyệt đối không khoan dung —— đó chính là nhận hối lộ thuốc phiện.

Trong giới quan chức, chỉ cần là nhận hối lộ thuốc phiện, nếu bị tra được, không chỉ có xử phạt nghiêm khắc, mà những người làm việc chung cũng cho rằng người nhận hối lộ không có tư cách tại vị.

Tuy rằng rất nhiều người đều nhận hối lộ, nhưng rất ít người sẽ tiếp xúc với thuốc phiện, bởi vì đó là điểm mấu chốt đạo đức khi làm quan viên và cảnh sát.

Kết cục của thuốc phiện, về mặt pháp luật và đạo đức không khác ba đại tội gϊếŧ người phóng hỏa hϊếp da^ʍ.

Rất nhiều cảnh sát nhận hối lộ của kỹ viện hoặc kỹ nữ, thả lỏng một chút với mấy ổ bán da^ʍ, để cho bọn họ kiếm thêm chút tiền, mình cũng thêm chút tiền boa, nhưng cái này cũng sẽ không tạo thành vấn đề lớn, dân chúng cũng có loại nhu cầu này —— bất kể là nam hay nữ, cho nên, cũng không sao cả.

Đánh bạc cũng vậy.

Nhưng thuốc phiện thì là tội lớn ngang với gϊếŧ người, thậm chí về mặt đạo đức còn nặng hơn cả tội gϊếŧ người. Nếu quan viên hoặc cảnh sát nhận hối lộ từ trùm buôn thuốc phiện, đây không còn là quy tắc quan trường gì nữa, mà là một loại suy đồi đạo đức.

Cho nên nói, chỉ cần là bị tra được là nhận hối lộ thuốc phiện, nhất là nhân viên chính phủ, nhất định sẽ kí©h thí©ɧ sự phẫn nộ của dân chúng.

...

Brando không chút biểu tình nhìn tư liệu trên tay, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú, giống như là đang cân nhắc từng chữ một.

Taylor đứng ở bên cạnh hắn nhấc tay cầm lấy điếu thuốc lá sắp cháy hết giữa ngón tay nhấn vào gạt tàn thuốc.

Brando lúc này mới dời tầm mắt khỏi tài liệu, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Thế nào? Brando tiên sinh, phần tư liệu này đã đầy đủ chưa?" Andrea cung kính hỏi.

Brando không tiếng động gật đầu, đưa tài liệu cho Andrea, trầm giọng nói,

"Cho cậu một ngày, đưa những tài liệu này trở thành tin tức thực sự trên các mặt báo, chín giờ tối đến thư phòng tìm tôi."

"Vâng!" Andrea từ trên ghế đứng lên, cúi đầu lui xuống.

Orwell và Simon vẫn ở chỗ này.

Brando nhìn Orwell và Simon, khuôn mặt âm trầm "Các cậu biết Taylor là ai không?"

Taylor sửng sốt, Brando chưa từng nói tới thân phận của cậu trước mặt người khác.

Orwell và Simon đều gật đầu."Taylor là người hầu của ngài."

Brando đột nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lãnh khốc, ngón tay thon dài gõ vài cái ở trên mặt bàn.

"Các cậu cũng biết, Taylor là người hầu của Brando tôi, là sở hữu của Alexander. Brando. Cho nên, hôm nay, tôi muốn mọi người nhớ kỹ, sau này bất kể là xảy ra chuyện gì, không cho phép bất cứ ai động vào một sợi tóc của Taylor, cho dù chết cũng phải là tôi nói mới có thể chết, các cậu hiểu rõ chứ?"

Orwell và Simon đồng thời gật đầu, "Đã rõ!"

Taylor đứng ở bên cạnh Brando hai má ửng đỏ, bất an liếc nhìn Orwell và Simon, phát hiện bọn họ đều là vẻ mặt nghiêm túc, xấu hổ trong lòng nháy mắt giảm bớt rất nhiều.

Brando vừa lòng gật đầu, nói với Orwell,

"Orwell, cậu truyền xuống, trời tối chúng ta sẽ đi đến cục cảnh sát, đúng 10h tối, cục cảnh sát Tây Thành 0h mới đóng cửa. Theo như tôi biết, bọn họ có một vài giao dịch ngầm không thể để ai biết cần phải tiến hành vào buổi tối. Cho nên, trước 0h, nhân viên cục cảnh sát chủ yếu đều sẽ ở đó."

"Chúng ta cần làm những thứ gì... ?" Orwell nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Brando lạnh lùng liếc mắt nhìn Orwell một cái,

"Tôi đã suy tính hết rồi, đến lúc đó chuẩn bị nhân lực đầy đủ sẽ tốt hơn, còn có, cần đầy đủ vũ khí, Simon cũng mang lại đây, tôi có một chiếc búa, cầm đến dùng đi, tặng cho cậu, là công cụ tôi luôn ưa thích."

Simon được sủng ái mà lo sợ xoay người cúi đầu nói "Cảm ơn ngài, Brando!"

Brando không chút biểu tình phất tay, "Đều đi xuống đi, tôi cần nghỉ ngơi."

Orwell và Simon xoay người cúi đầu, lui ra ngoài.

Taylor nhìn đồng hồ, đã là 5h chiều.

"Brando, em đi làm bữa tối."

Brando quay đầu, thật sâu nhìn Taylor, sau đó gật đầu nói "Đi đi."

Taylor phát hiện hôm nay Brando dường như hơi khác lạ, lúc đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Brando, phát hiện hắn đang đánh giá mình.

Dưới ánh đèn thư phòng sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn của Brando có vẻ vô cùng âm trầm.

Taylor lập tức quay đầu, thu lại tầm mắt, cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài —— cậu phát hiện, mình vĩnh viễn cũng đoán không ra tâm tư Brando.

Felande và Anka đang ở bên trong phòng chơi trò chơi, Taylor đi qua xem bọn nhỏ trước, dặn Anka phải chú ý thân thể, sau đó liền xuống lầu vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa tối.

...

Hôm sau

Đêm nay, trong biệt thự gia tộc Brando lại có rất nhiều người.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn sáng ngời, Brando ngồi ở vị trí chủ vị, Taylor ngồi ở bên tay trái Brando, Andrea và Orwell ngồi ở đối diện Taylor, Simon ngồi ở bên cạnh Taylor.

Trên bàn bày một ít bánh mì Italy, lạp xưởng cùng sốt cà chua, còn có một đĩa thịt to, những cái này đều là Taylor làm.

Mà đồng hồ trên tường biểu hiện thời gian là buổi tối 9h1p.

"Từ nơi này đến cục cảnh sát nhiều nhất là 20p, mọi người có thể ăn nhiều một chút."

Brando vừa uống rượu vừa nói.

Đây là thói quen của bọn họ, mỗi lần trước khi cùng nhau làm một vài chuyện trọng yếu đều cùng nhau ăn một bữa, sau đó tỉ mỉ thương lượng các khâu nhỏ trong hành động.

"Brando, tôi đã gửi toàn bộ tư liệu cần thiết. Về cục cảnh sát Tây Thành cùng với tin tức giao dịch ma túy, hiện tại ban biên tập báo chí đều đã nắm chắc thông tin, chỉ cần một cuộc điện thoại của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức rải tin, cả Newyork đều sẽ biết ngọn nguồn ngóc ngách. Phẫn nộ của công chúng sẽ bị chuyển hướng, chỉ cần không bại lộ, sẽ không ai tìm đến phiền phức chúng ta."

Brando ngẩng đầu uống một ngụm rượu, "Vậy là tốt rồi, tôi hi vọng sáng sớm ngày mai vừa tỉnh dậy sẽ có thể thấy tin tức này được đặt lên trang đầu trên các tờ báo ở Newyork."

"Nhất định."

Andrea hắc hắc cười, trong giọng nói tràn ngập tự tin, gã từ trước đến nay xử lý mấy chuyện này rất chuyên nghiệp.

Orwell kỳ thật vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng vì Brando nói chỉ cần hắn làm tốt việc của mình, Orwell cũng không có hỏi, vì thế hắn không rên một tiếng ngồi ăn cơm.

Brando làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân của hắn, Orwell tuy rằng dũng mãnh hơn người, hơn nữa gϊếŧ người làm việc cho tới bây giờ gọn gàng, nhưng tính cách tuỳ tiện hơn nữa hữu dũng vô mưu, thậm chí có khả năng để lộ tin tức trong lúc không chú tâm.

Cho nên hắn chỉ cần đại khái nắm rõ là được, cũng không cần biết nguyên nhân căn bản.

Simon thì Brando gọi hắn hắn nói, Brando không gọi hắn hắn sẽ không tiếng động ăn cơm uống rượu, giống như cánh tay của Brando, là người biết chấp hành.

Mà tay hắn cầm chiếc búa Brando đưa cho. Taylor và những người khác trên người đều trang bị súng.

Bọn họ tán gẫu trong chốc lát, rất nhanh đã đến mười giờ, Brando đứng dậy đứng trước cửa sổ sát đất.

Ở ngã tư đường đã không có ai, chỉ có màn trời màu xanh sậm cùng mấy ngọn đèn đường đang lóe lên.

Brando quay mắt về phía cửa sổ, lạnh lùng nói "Orwell và Andrea, cả hai dẫn người đến bao vây cục cảnh sát Tây Thành trước, xông vào khống chế tất cả mọi người bên trong. Simon, Taylor cùng tôi sẽ đến sau."

"Tộc trưởng, ngài muốn đích thân đến?" Andrea kinh ngạc nhìn Brando.

Brando mặt không chút thay đổi phất phất tay, "Ừ, đi đi."

Andrea và Orwell lập tức đứng dậy, hai người nhét súng vào túi âu phục rồi đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn một số lớn thủ hạ yên lặng đi đến cục cảnh sát Tây Thành.

"Brando, chúng ta bây giờ làm gì?" Taylor hỏi.

Brando vươn tay ôm lấy cậu, "Trước đi lên tầng đổi bộ y phục khác."

Taylor gật đầu, Simon ngồi trên ghế salon hết sức chuyên chú lau khẩu súng lục của mình, lẳng lặng chờ bọn họ.

Brando thay một bộ âu phục màu đen, áo khoác dài đến đầu gối, Taylor đứng ở phía trước thuần thục thắt cà vạt cho hắn, hai người liền xuống lầu cùng Simon ngồi trên xe.

Trong bóng đêm, xe màu đen có rèm che phản xạ lên ánh trăng chói lọi thong thả mà im ắng đi tới cục cảnh sát.

...

Andrea và Orwell chia ra làm hai.

Một trực tiếp xông vào cục cảnh sát, một tuần tra qua lại ở cục cảnh sát, để ngừa phóng viên tòa soạn báo tham gia vào hoặc ngộ thương người đi đường.

Đây là quy định Brando đặt ra, bọn họ đều là người không liên quan đến việc mình làm, tốt nhất không cần đả động đến. Đây là hành vi vô đạo đức, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình cũng như gia tộc.

Nhưng vốn hiện tại người trên đường đã rất ít, cho nên bọn họ chỉ cần qua qua lại lại trông chừng là được, so với người chấp hành nhiệm vụ ở bên trong cục cảnh sát thì thoải mái hơn.

Giống như tình báo Brando nắm được, bọn James* hiện tại tất cả đều ở trong cục cảnh sát làm một vài hoạt động bí mật mà lại thường xuyên xảy ra, còn có người đang lăn lộn với kĩ nữ trong phòng hồ sơ.

(Lúc trước thằng đánh Taylor là Chales, tác giả viết xong chắc quên luôn nên bây giờ lại để tên là James, giống như viện trưởng Hale sau lại thành Hall vậy :)))))

Phòng cảnh vụ trong cục cảnh sát trống rỗng, hành lang thông với cục cảnh sát cũng trống rỗng.

Andrea và Orwell mang theo thủ hạ cùng nhau đẩy cửa vào, tất cả mọi người không tiếng động đứng ở trên hành lang.

Trong văn phòng cục cảnh sát truyền lại tiếng cười đùa.

Andrea nói khẽ với Orwell cùng một đám người phía sau,

"Tất cả đứng ở đây, tôi tiến vào văn phòng xem, nếu tôi dùng tay ra hiệu, tất cả liền lập tức xông tới."

"Được." Orwell gật đầu.

"Nhớ kỹ, tất cả mọi người vào!" Andrea bổ sung một câu, liền lập tức đi đến văn phòng cục cảnh sát.

Sau khi Andrea vào cửa, James cao ngạo cười đi tới.

"U, anh bạn Italy thông minh lanh lợi, hóa ra là cậu a, chẳng lẽ là lại đây đầu thú? Bỏ gian tà theo chính nghĩa? !"

James dùng sức vỗ bả vai Andrea.

Trong văn phòng những người khác cười phá lên sau câu nói của James.

Andrea liếc James một cái, sau đó mặt không chút thay đổi hướng phía cửa vỗ tay mấy cái.

Orwell nhanh chóng đi vào văn phòng, tiến lên cầm lấy súng chỉ thẳng đầu James, sau đó thủ hạ của Orwell cũng giơ súng đi vào văn phòng cục cảnh sát, rất nhanh đã phủ kín trong ngoài cục cảnh sát.

Toàn bộ cảnh sát bị dùng súng chỉ vào đầu lập tức giơ tay lên.

"Trông giữ bọn họ cho tốt, đưa đến phòng tra khảo, ngài Brando muốn đích thân lại đây."

Andrea dặn dò Orwell, một nhóm người đi theo gã tìm kiếm các phòng khác.

Sau khi toàn bộ nhân viên bị bắt, Orwell nhìn nhìn, "Tổng cộng mười ba người."

Andrea gật đầu.

James giống như một con chó đang nổi điên, hét về phía Andrea,

"Có phải chúng mày không muốn sống nữa hay không? Có phải đều muốn ngồi tù hay không? Thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám bắt? ! Chúng mày là muốn tạo phản có phải hay không? !"

"Cắt đứt các đường dây liên lạc, đừng để tin tức lộ ra ngoài. Sau đó dặn người ở bên ngoài trông coi cho tốt, không được để lộ ra, tôi không hy vọng ngày hôm sau ảnh chụp Brando tiên sinh đi vào cục cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở trên trang đầu của một tờ báo không thức thời nào đó."

Andrea không để ý James gầm rú, quay đầu nói với một thủ hạ đắc lực của mình. Chàng trai gật đầu, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Khi Brando đẩy cửa tiến vào cục cảnh sát, Andrea cùng mấy tên thủ hạ đang cung kính đứng ở trên hành lang cục cảnh sát nghênh đón hắn.

"Người đâu?"

Brando lạnh lùng hỏi. Taylor im lặng đứng ở bên cạnh hắn, Simon biểu cảm âm trầm.

Andrea cười nói "Toàn bộ đều đưa phòng tra khảo!"

"Làm tốt lắm, Andrea."

Brando thỏa mãn vỗ vai Andrea, theo hắn đi tới phòng tra khảo.

James cùng bọn thủ hạ của hắn hiện tại đã bị trói ngồi ở nền gạch trắng.

Brando đẩy cửa liền nhìn thấy James ngồi dưới đất.

James mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Brando, kỳ thật, ánh mắt mọi người đều đính tại trên người hắn, kể cả đám thủ hạ gia tộc Brando.

"Buổi tối tốt lành, cảnh quan James."

Brando vẫn thái độ cung kính như trước chào hỏi James.

Andrea phất tay, hai người phía sau lập tức mang đến một chiếc ghế da màu đen.

"Mời ngồi, tộc trưởng."

Taylor giúp Brando cởϊ áσ khoác ngoài, sửa sang lại cánh tay áo, Brando mặc âu phục, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế da.

"Phòng tra khảo rất tuyệt."

Brando tùy ý quay đầu nhìn về bốn phía—— ghế điện, dây thừng, đèn pin, côn nhị khúc... công cụ tra tấn ở Mĩ Quốc, cái gì cần có đều có.

"Nghe nói phía sau cục cảnh sát là một hầm băng rất lớn, đúng hay không?"

Brando hai mắt thâm thúy, thẳng tắp nhìn vào James.

Gã chảy một thân mồ hôi lạnh, hiện tại gã phát hiện Brando tuyệt đối không phải người dễ chọc, nhất là hơi thở lạnh như băng, cường đại dọa người.

Mà mình bây giờ lại bị một đám người gia tộc Brando trói vào phòng...