Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

My Lord, My God

Chương 60: Treo cổ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Andrea vẫn như thường ngày, sáng sớm đã đến.

Toàn thân Brando lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Andrea không nói một lời, sát khí trên người Brando ngày càng nặng.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Andrea cuối cùng mở miệng,

"Brando, ngài nói, chúng ta vẫn nên đợi hắn tới cửa, hay là? ..."

Lúc trước Andrea đã thương lượng với Brando cần tương kế tựu kế, nhưng mà hôm nay tâm trạng Brando dường như có chút bất thường,

Làm quân sư đi theo Brando đã nhiều năm, Andrea vẫn có thể nhìn ra tâm tình của hắn.

Vì thế, Andrea lấy thân phận quân sư nghiêm túc nhắc nhở nói "Tộc trưởng, "

Andrea bắt đầu dùng thân phận xưng hô Brando, có nghĩa là gã có lời quan trọng muốn nói "Làm tộc trưởng gia tộc Brando, ngài nhất định phải lấy đại cục làm trọng, ngàn vạn lần không được cảm xúc hóa, hoặc là hành động theo cảm tính."

Brando hít một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Andrea một cái, sau đó đứng dậy, vỗ bả vai Andrea nói "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Nếu không có cậu ở cạnh, tôi nghĩ tôi sẽ làm một vài chuyện tổn hại đến đại cục."

Andrea lúc này mới yên lòng, qua nhiều năm như vậy, rất ít khi cảm xúc của Brando kích động khi đối mặt với thách thức, trừ phi là về Taylor...

Hơn nữa vài lần ít ỏi kia, Brando đều có thể thành công ngăn chặn loại tức giận mãnh liệt này.

Đàn ông lý tính như vậy, Andrea đời này chỉ thấy một người —— đó chính là Brando.

"Chúng ta vẫn là làm việc dựa theo kế hoạch?" Andrea xoay người, nhìn về phía sau Brando.

Brando lắc đầu, phân tích nói,

"Cậu xem, Andrea, nếu là bọn họ thật sự đã chuẩn bị xong xuôi, bọn họ nhất định sẽ không lỗ mãng làm ra động tác lớn như vậy. Nói tóm lại, mấy ngày nay tôi luôn phân tích gia tộc này, gia tộc bọn họ có một điểm yếu thật lớn —— đó chính là lỗ mãng, khinh địch, ngông cuồng. Cho nên, bọn họ coi khinh Brando tôi. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể quá khinh địch, chốc nữa đi theo Taylor tới trường học, mọi người phân công nhau hành động, tôi và cậu mang theo một số người đến trường học. Orwell và Simon đến nằm vùng ở sòng bạc ngầm ở khu Brooklyn Don. Petrosino thường đến, lão già đó không phải thích nhất là cờ bạc và gái gú sao?"

Andrea gật đầu,

"Dường như trưa nào hắn ta cũng tụ tập cùng nhóm để đánh bạc, là mấy con bạc nghiện đến gầy cả người, buổi tối sẽ tìm kỹ nữ ngủ một giấc, sau nửa đêm thì về nhà. Tôi phái người theo dõi vài ngày, dường như hắn rất thích khu này của chúng ta, còn không chút phòng bị với chúng ta, thật sự là vô cùng khinh địch."

Brando hừ lạnh một tiếng, yêu cầu của hắn về bản thân vô cùng nghiêm khắc, cho nên từ trước đến nay hắn đều không có hảo cảm với đàn ông có hành vi phóng đãng, vì thế phất tay nói, "Tự cậu lo liệu đi, gϊếŧ chết lão già này trước, càng nhanh càng tốt, những người còn lại liền dễ giải quyết."

...

Trải qua một buổi sáng bận rộn, sau khi Taylor ăn hết bữa sáng, vẫn như bình thường, đưa Felande và Anka đến trường, sau đó đến chỗ Richard. Kim ngồi một lúc.

Bởi vì hôm nay, Taylor có một vài lời cần phải nói rõ ràng với Kim.

Kim vẫn như trước mỉm cười mà vui mừng nghênh đón Taylor đến.

Vẻ mặt Taylor ảm đạm nói với Kim, "Richard tiên sinh, tôi nghĩ sau này tôi vẫn không nên tới thì hơn."

Kim ngẩng đầu kỳ quái nhìn Taylor, bộ dáng xa cách cùng xưng hô xa lạ, mang trên mặt tươi cười không thể tin, kinh ngạc nhìn Taylor, "Vì sao? Stuart? Có phải tôi đã làm gì khiến cậu cảm thấy không vui không?"

Taylor cười xấu hổ, không giải thích lý do, chỉ nói là, "Tôi nghĩ là tôi nên ở nhà thì tốt hơn."

Tuy rằng Taylor hoàn toàn không rõ lắm vì sao Brando lại trở nên lạnh lùng với mình như vậy, nhưng Taylor vẫn cảm thấy chỉ cần mình luôn ở đây hầu hạ hắn thật tốt, tình huống hẳn là sẽ khá hơn.

Nói xong, Taylor từ trên ghế đứng lên, ôn hòa cười cười với Kim, chuẩn bị tạm biệt,

"Nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói rõ, nhưng tuyệt đối không liên quan đến anh, anh còn là bạn tốt của tôi, Richard, anh là một người đàn ông tốt khó gặp được."

Kim đứng phắt dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Taylor, trong lòng nổi lên oán hận và không cam lòng, chính là loại bất mãn làm thế nào cũng không chiếm được.

Taylor nhìn thấy biểu cảm trên mặt Richard. Kim trở nên vặn vẹo, đáy lòng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện. Taylor nghĩ đến Kim có lời gì muốn nói.

Kim đột nhiên kéo tay Taylor chất vấn, "Stuart, người đàn ông của cậu là Alexander. Brando đúng không? !"

Kim thoạt nhìn rất nổi giận, không phù hợp với bộ dáng ôn hòa thường ngày.

Taylor cố gắng bỏ bàn tay Kim đang nắm lấy tay mình ra, nhưng y là một thanh niên cường tráng, ở trước mặt gã Taylor chỉ có thể bị tùy ý xâu xé.

"Làm sao anh biết?" Taylor nghe thấy Kim nói như vậy thì quên cả giãy dụa, kinh ngạc hỏi.

Kim đột nhiên tà tà cười, "Stuart, mọi thứ của cậu tôi đều biết."

Hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác là cực kỳ không lễ phép, Taylor tức giận nói, "Xin anh tự trọng, Richard."

"Tự trọng? Nên tự trọng hẳn là cậu đi? Cậu năm nay 24 tuổi? Đúng không? Một người đàn ông, sinh hoạt trong thế giới của một người đàn ông khác, làm người hầu của hắn, chỉ cùng một mình hắn làʍ t̠ìиɦ, cậu nhất định là thích bị đàn ông thượng, có phải không?"

Taylor không hiểu nổi thái độ tràn đầy đố kị này của Kim là sao, nhưng bị gã nói như thế, cậu chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, "Buông tay, tôi phải về!"

"A..."

Taylor nhịn không được thở dốc, cổ tay mảnh khảnh bị y nắm phát đau.

"Chậc chậc," Kim lắc đầu, "Cậu xem xem, cậu da mịn thịt mềm, nhìn kiểu gì cũng không giống một người đàn ông trưởng thành, có phải Alexander mỗi lúc trời tối đều sờ lên từng tấc da thịt của cậu không?"

"Buông!"

Taylor lộ vẻ chán ghét né tránh bàn tay y muốn vuốt ve ngón tay cậu.

Vẻ mặt Kim lạnh lùng,

"Stuart, tôi có thể không phải là người tốt. Nhưng vì cậu, tôi luôn đóng giả thành tốt nhất, dịu dàng nhất, tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích tôi. Còn là hiện tại... cậu lại muốn chạy về bên cạnh tên đàn ông kia! Alexander. Brando có cái gì tốt? Hắn không dịu dàng, không săn sóc, lãnh khốc vô tình, gϊếŧ người như ngóe. Ngay lúc cậu còn chưa trưởng thành, hắn đã cố chấp cường bạo cậu, không phải sao? Cậu chính là nô ɭệ mà hắn nuôi dưỡng, cậu biết không?"

Cánh tay Taylor bị nắm chặt thật sự là rất đau, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống.

Kim đột nhiên giơ tay, thô lỗ kéo quần áo hơi mỏng của Taylor, cả hàng cúc áo lập tực bị bung ra, cả l*иg ngực cậu cũng lộ ra.

"Cút ngay!"

Taylor sợ hãi kêu lên, qua nhiều năm như vậy, trừ bỏ Brando, cậu chưa từng bị người nào khác chạm qua.

Thái độ giãy dụa kịch liệt của Taylor hiển nhiên chọc giận Kim.

Một bàn tay y dễ dàng khống chế được hai tay Taylor, sau đó tay kia thì ôm lấy cậu, cả người đè lên thân thể Taylor.

"Tiện nhân, không nghĩ tới cậu thật sự muốn trở lại bên cạnh loại đàn ông như thế! Hắn căn bản là không phải người! Hắn là ma quỷ! Đồ đi*m, không phải thích bị đàn ông đè sao? Hiện tại liền thỏa mãn cậu." Kim hung tợn nói.

Hắn hoàn toàn không rõ, người tàn khốc như Alexander. Brando, dựa vào cái gì có thể khiến mỹ nhân dịu dàng như Taylor đi theo?

Taylor sợ hãi bật khóc, nghĩ nếu mình bị người đàn ông này nhiễm bẩn, hậu quả sẽ đáng sợ đến cỡ nào...

"Cút ngay! Cút ngay! Ưʍ..."

Richard. Kim cúi đầu cường thế hôn môi Taylor, miệng cậu bị cắn ra máu tươi, hơi thở giống đực mang theo tham muốn giữ lấy nồng đậm phun lên hai gò má.

Hai chân Taylor không ngừng vùng vẫy, một bàn tay Kim khống chế được nửa người trên của Taylor, tay kia thì rất nhẹ nhàng bắt đầu lột quần Taylor. Cậu giãy dụa trong tuyệt vọng.

Kim ngẩng đầu liếʍ liếʍ môi, trong mắt mang theo tìиɧ ɖu͙© không chút che giấu,

"Mọi người đều nói Alexander là một mỹ nam tử dáng người cao gầy, cậu nhất định mỗi ngày đều bị hắn ta thượng đến mềm chân đi..."

... ... ... ...

"Chính là chỗ này, tộc trưởng."

Brando gật gật đầu, cận vệ của Brando, Will – một người da đen nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không khóa.

Bảo kê vây xung quanh, trên tay đều cầm súng.

Vừa vào cửa, mọi người liền nhìn thấy Kim nằm sấp trên giường nhỏ màu trắng, Taylor bị đặt dưới thân, Kim ra sức kéo quần cậu.

Giường nhỏ bởi vì động tác giãy dụa của Taylor mà lay động kịch liệt.

Kim dường như đang sa vào chuyện muốn chiếm lấy Taylor, không phát hiện cửa phòng y tế đã bị đẩy ra.

Mọi người lúc ấy liền sững sờ, ai cũng biết thân phận của Taylor, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía Brando.

Trên mặt Brando không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ phất tay.

Will thân cao mã đại lập tức xông tới, xách Kim lên ném xuống đất.

"Mẹ!" Kim bị ngã trên mặt đất mắng một tiếng.

Mấy tên thủ hạ bên người Will xông lên trước khống chế được Kim.

Will vung nắm tay, hung hăng đấm vào bụng Kim, y kêu thảm thiết vài tiếng, còn chưa kịp hồi thần, Will đã hung hăng đấm vào mặt y.

Taylor hai tay chống trên giường, hoảng sợ nhìn Brando một thân âu phục màu đen, ngược sáng đứng trước cửa.

Hơi thở lãnh liệt đập vào mặt.

Taylor nhìn thân thể của mình, áo bị giật mở, quần cũng bị cởi tới đùi, lộ ra quần đùi màu trắng.

"Tộc trưởng, mời ngài ngồi."

Thủ hạ phía sau Brando lấy một chiếc ghế sạch ra, Brando ngồi xuống bắt chéo hai chân.

Taylor phản ứng đầu tiên lập tức nhảy xuống giường, vẻ mặt hoảng sợ quỳ gối trước mặt Brando, ôm hai chân hắn,

"Chủ nhân, ngài nghe em giải thích! Không phải như thế! Không như ngài nghĩ!"

Brando phất tay về phía sau, lạnh lùng nói,

"Mang Taylor về biệt thự, nhốt trong thư phòng, trông chừng chờ tôi về, còn có, để cho mặc quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

"Rõ, tộc trưởng."

Mấy thanh niên phía sau cung kính cúi đầu, sau đó cầm lấy âu phục bọc Taylor lại, dẫn cậu đi ra ngoài.

"Chủ nhân... ngài nghe em giải thích..."

Mấy người như không nghe thấy, nhét Taylor vào trong xe mang về biệt thự.

Taylor quay đầu, thấy Richard. Kim đang bị mấy người vây quanh đánh.

...

Brando phất tay, "Andrea, cậu phái người đến đón Felande và Anka về nhà, tạm thời không đi học."

"Rõ, Brando tiên sinh." Andrea cúi đầu đi ra ngoài.

Will dừng tay lại, ấn bả vai gã xuống quỳ gối trước mặt Brando, một người chỉ súng lên huyệt thái dương gã.

Brando nhìn chằm chằm vào Richard. Kim bị đánh đến máu ói ra đầy đất, "Richard. Petrosino, buổi sáng tốt lành."

Petrosino dù sao cũng là người từ đại gia tộc hắc đạo, vừa nhìn là biết tình huống nào, vì thế lau máu trên miệng, cười nói,

"Mày đã biết sao? Alexander. Brando."

Brando gật đầu, "Người cha không biết tự trọng kia của cậu rất nhanh cũng sẽ xuống địa ngục cùng."

Petrosino nhổ ngụm máu, gật gật đầu "Làm sao chúng mày phát hiện ra thân phận của tao?"

Brando nhướn mi,

"Gia tộc các ngươi động tĩnh quá lớn, làm sao có thể không biết? Các người thật sự cho rằng Brando đây dễ bắt nạt vậy sao?"

Petrosino cười cười, dường như không cảm thấy sợ hãi đối với tình trạng mình sắp gặp phải.

"Ha ha, tao biết ngay lần này lão già quá khinh địch, nói để cho tao trực tiếp chui vào gia tộc của chúng mày, mà tao vốn cũng muốn vào gia tộc Brando xem xét một chút, đáng tiếc không cơ hội, chủ yếu là..."

Petrosino liếʍ liếʍ miệng, trong mắt mang theo si mê, "Hương vị của Stuart thật sự là quá tuyệt vời..."

Brando giữ im lặng nhìn Petrosino vài giây đồng hồ, sau đó đứng dậy.

"Tộc trưởng, ngài tính..." Will mặt không chút thay đổi ngẩng đầu hỏi Brando.

Brando lạnh lùng nhìn Petrosino, đôi môi hơi mỏng phun ra một câu, "Treo cổ."

Nói xong, một thủ hạ rút ra một đoạn dây thép mảnh mang theo bên người, quấn quanh cổ Petrosino, một chân đè phía sau lưng Petrosino.

Chỉ chốc lát sau, dây thép mảnh được quấn quanh cổ Petrosino, người đàn ông càng giãy dụa, dây thép thắt càng chặt, thẳng đến khi động mạch chủ ở cổ Petrosino bị dây thép cắt phải, máu đỏ tươi phụt một tiếng phun tung tóe trên sàn phòng cứu thương.

Brando mặt không chút thay đổi nhìn tất cả mọi chuyện, rất nhanh, sắc mặt người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi kia xám mét lại, thở khó khăn, sau đó mắt mở trừng trừng, thân thể to lớn thẳng tắp đổ về trước, ngã sấp xuống đất.

"Mang thi thể đi." Will phất phất tay.

Những người còn lại đi theo Brando về biệt thự.