Chương 63: Bỏ trốn (2)

Đắm chìm trong bài bạc, Don. Petrosino hoàn toàn không biết con trai độc nhất của mình đã bị Brando dùng hình phạt tàn nhẫn, chưa bắt đầu đã bị gϊếŧ chết.

Khuya hôm nay, hắn vẫn như mọi ngày hưng trí bừng bừng chơi bời đến hơn chín giờ tối mới quyết định ngừng.

Trong khoảng thời gian đó hắn có ra ngoài một lần nhưng mà bảo tiêu đều theo sát phía sau, Orwell và Simon quyết định chờ buổi tối hắn đến phòng kĩ nữ kia thì xuống tay.

Đến lúc đó bọn bảo tiêu sẽ lơi lỏng một chút, hơn nữa sắc trời càng thêm tối nên bọn họ không dễ dàng bị nhận ra.

Orwell và Simon im lặng đợi đến mười giờ.

Quả nhiên, Don. Petrosino ôm một kĩ nữ tóc vàng cười ha ha từ sòng bạc đi ra.

Orwell vén bức màn lên nhìn, bảo tiêu bên cạnh Don cũng hiện ra vẻ mệt mỏi rã rời, có mấy người đang đứng ở phía sau Don cách đó không xa, tựa cả người lên tường, uể oải hút thuốc.

Don. Petrosino chỉ vào phòng ca múa bên cạnh, thô lỗ sai người vóc dáng cao to bên cạnh, "Paolo, lái xe đến cửa trước."

Người kia lập tức đi đến chỗ xe có rèm che.

Tốt lắm, toàn bộ bảo tiêu đều bị lão già ngu ngốc này tách ra, chỉ còn có mấy người.

"Chuẩn bị ra tay." Orwell quay đầu nói, "Thời cơ vừa đến, hơn nữa hiện tại ở ngã tư rất ít người, vừa lúc tiện cho chúng ta làm việc."

Simon gật đầu, hạ thấp vành mũ lập tức theo Orwell đi xuống.

"Tôi sẽ giải quyết hết đám bảo tiêu, cậu xử lý lão già kia."

Simon mặt không chút thay đổi gật đầu.

Hai người đi xuống không chút do dự từ ngã tư đường u ám trực tiếp đi về phía Don. Petrosino, kiếp sống ám sát nhiều năm khiến bọn họ có thể nhanh chóng nhận thức mục tiêu cho phép, trực tiếp gϊếŧ chết.

Bởi vì bên Don. Petrosino còn rất ít người, hai tay Orwell đều cầm súng, kĩ thuật bắn súng cực tốt, vì thế hắn trực tiếp bắn hạ người quanh Don. Petrosino.

Simon rút búa ra, ngay khi lão già đó còn chưa kịp phản ứng liền vòng ra sau nện mạnh vào ót hắn.

Simon dùng lực rất lớn, cánh tay nhiều năm rèn luyện nên dễ dàng đập vỡ đầu lão già đó.

Không như trúng đạn còn có thể may mắn cứu sống lại, đầu Don. Petrosino bị nện vỡ lúc này chắc chắn chết rồi.

"A a a a a —— "

Máu văng tung tóe lên mặt kĩ nữ tóc vàng kia, cô ta há to miệng chuẩn bị hét lên.

"Câm miệng."

Simon lạnh lùng nhìn kỹ nữ đó một cái, cất búa đi, liếc qua Orwell rồi hai người lại kéo thấp vành mũ xuống, cả hai nhanh chóng biến mất trong bóng đêm ở ngã tư đường.

Kĩ nữ kia ngơ ngác nhìn hai người rời đi, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

...

Orwell và Simon giải quyết tộc trưởng gia tộc Petrosino xong lập tức lái xe về biệt thự.

"Tộc trưởng ở trong này?" Orwell vừa xuống xe liền nhìn thấy Will đứng ở trước cửa vì thế nhanh chóng hỏi một tiếng.

Will gật đầu, "Tộc trưởng đang đợi mấy người. Hết thảy sao rồi?"

Orwell cười vỗ vỗ bả vai Will, quái dị nói.

"À, đồng nghiệp thân mến, không nên hỏi cũng đừng hỏi, làm tốt bổn phận của mình đi, nếu để tộc trưởng biết thì không tốt ~ "

Will thấy Orwell giọng điệu hống hách vẻ mặt còn rất không đứng đắn biết ngay mọi chuyện đều đã giải quyết liền cười theo.

Simon vẫn không lên tiếng sửa sang lại vạt áo của mình một chút, cam đoan việc ăn mặc của mình được chỉnh tề.

Sau đó dẫn đầu đi vào biệt thự.

Orwell và Will đứng ở phía sau nhìn tư thế đi đường của Simon.

"Nhìn xem, tiểu tử này thấy tộc trưởng y như thấy quốc vương."

Will cảm thán nói, càng khâm phục lòng trung thành của Simon.

Orwell nâng tay lên, cả người đè lên bả vai Will, còn nghiêm túc gật đầu, "Cũng không đúng sao, Brando chính là thần thánh trong lòng hắn."

Andrea đứng ở cạnh cửa thấy Orwell và Simon đã trở lại liền hiểu mọi chuyện đã được giải quyết.

Gã liếc mắt nhìn Brando một cái, giọng nói không giấu nổi phấn khích mà nâng cao lên "Ngài Brando, tôi nghĩ Don. Petrosino đã bị nhóm Simon thủ tiêu rồi, ngài biết việc này có nghĩa là gì không?"

Brando ngồi trên ghế sa lon đối diện cửa, thẳng tắp liếc Andrea một cái, "Cậu nghĩ rằng chúng ta đơn giản như vậy là có thể nuốt vào gia tộc Petrosino?"

Andrea vui vẻ nở nụ cười ngồi bên cạnh Brando,

"Quả nhiên là tộc trưởng! Biết tôi muốn nói gì.

Tôi cảm thấy, gia tộc Petrosino hiện tại như rắn mất đầu, chúng ta nhất định phải thừa cơ hội này, ngay khi các đại gia tộc khác chưa kịp phản ứng liền bắt tay vào thâu tóm sự nghiệp đánh bạc khổng lồ kia, củng cố lại kinh tế cho gia tộc ta cũng chính là của cải chính. Về phương tiện báo chí đưa tin ngài không cần lo lắng.

Đêm nay tôi bắt tay vào làm, sai người tung tin là Don. Petrosino bị gia tộc ta xử lý, coi như là cảnh cáo mấy gia tộc này tốt nhất không nền nhúng tay vào.

Chúng ta bây giờ dù sao cũng là gia tộc lớn, không ai dám tùy tiện nhúng tay vào sự nghiệp của gia tộc chúng ta."

Brando gật đầu cũng không nói gì, Simon đi tới cửa.

"Tộc trưởng!" Simon cung kính đi đến trước mặt Brando, sau đó cúi đầu.

"Simon, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?" Brando hỏi.

Simon gật đầu, "Don. Petrosino đã bị tôi đánh vỡ sọ, nhất định là không sống nổi."

Brando đứng lên, vỗ bả vai Simon, "Tốt lắm, dũng sĩ của tôi."

Simon cúi đầu, "Tôi đi về trước, tộc trưởng."

Brando phất tay, Simon im lặng lui xuống.

Orwell chốc lát sau lại đi đến, ha hả cười kể lại tình huống ngày hôm nay cho Brando và Andrea, còn gọi vợ mình xuống làm một ít thức ăn.

Gina là một người phụ nữ Italy xinh đẹp, cô thấy Brando tới liền theo tập tục Italy về phòng ngủ của mình.

Nghe thấy Orwell đứng ở dưới lầu gọi mình liền đi xuống.

"Tộc trưởng, Andrea tiên sinh, chào buổi tối." Gina có chút nhút nhát chào hai người.

Andrea cười nói "Chào buổi tối!"

Brando cũng nói " Chào buổi tối."

Orwell hôn Gina một cái, "Bảo bối, đi làm chút gì cho bọn anh ăn đi, anh đói bụng."

Gina quay đầu nhìn về phía Brando và Andrea, "Hai người muốn ăn gì? Tôi đi làm."

Brando lắc đầu nói "Mọi người ăn đi, tôi uống chút rượu thì tốt rồi."

Andrea biết tâm tình Brando không tốt vì thế nói với Gina,

"Nấu cho tôi một bát mì, lấy thêm ít bánh mì lại đây là được."

Gina nhìn Orwell, Orwell cười nhéo gương mặt xinh đẹp của cô,

"Cứ theo lời của Andrea nói, mang thêm rượu ngọt nữa, đúng rồi, nướng cho anh ít thịt gà..."

Orwell nhìn chung quanh một chút, nghi hoặc hỏi Andrea "Tiểu tử Simon đó đi đâu vậy? Không phải vừa nãy vẫn ở đây sao? Không ở lại cùng ăn bữa tối à?"

Andrea gật đầu, "Hắn đi về trước, Brando cũng không bảo hắn ở lại."

Orwell gật đầu ngồi trở lại trên ghế sa lon.

Andrea thì bắt đầu tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi với Brando.

"Brando, tôi nghĩ như này, chúng ta tốt nhất mau chóng thâu tóm sản nghiệp đánh bạc của Petrosino. Bởi vì gia tộc bọn họ thuê đều là một đám cao thủ chuyên về đánh bạc và kinh doanh. Chỉ cần nhận được tin Don. Petrosino bị chúng ta xử lý nhất định sẽ muốn tự lập ra làm một mình. Những người đó đều là nhân vật tinh anh trong kinh doanh và đánh bạc nhiều năm, muốn đổi vị trí tài chính hay sửa cổ phần công ty thật là dễ dàng, dù sao con trai của Don. Petrosino cũng bị chúng ta thủ tiêu rồi, bọn họ hiện tại không cần kiêng nể gì."

Ngón tay Brando gõ gõ tay vịn,

"Sòng bạc lớn không thể đổi vị trí trong vòng nửa năm, mấy sòng bạc nhỏ cũng không có giá trị lợi dụng. Cậu cứ làm như vậy trước đi, chia ra hai bên bắt tay vào làm, một nhóm đi thu thập mấy công ty nhỏ này khuyên bọn họ gia nhập gia tộc chúng ta. Nếu không nghe có thể trừng phạt một cách thích hợp nhưng nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên xuất hiện tai nạn chết người.

Sòng bạc lớn, tư liệu cũng như nhân viên cần tra thật rõ ràng, toàn bộ chuyện này giao cho cậu, cậu cảm thấy chỗ nào được thì thuyết phục những người này đến gia nhập gia tộc của chúng ta. Nhớ kỹ, sòng bạc nhỏ lấy được chỗ nào thì lấy, nhưng sòng bạc lớn một chỗ cũng không buông tha."

Andrea cảm thấy rất có lý liền quyết đoán gật đầu.

Brando nói tiếp.

"Gặp phải vấn đề gì khó giải quyết nhớ báo cho tôi trước, tôi sẽ giúp cậu quét dọn chướng ngại.

Nhưng mà Andrea, cần nhớ kỹ một điều, gia tộc chúng ta không phải mấy tên lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ. Phải có trật tự, đặt điều kiện cho đối phương đủ thành ý cũng như đầy đủ lực hấp dẫn.

Không phải bất đắc dĩ không nên động thủ hoặc xung đột, đem thống kê lợi tức của gia tộc chúng ta đi thuyết phục bọn họ, chứng tỏ gia tộc chúng ta so với gia tộc Petrosino có thể mang cho bọn họ càng nhiều lợi ích lâu dài."

Andrea như tỉnh ngộ, số liệu đích thực là một phương pháp có sức thuyết phục nhất.

"Rõ, tất cả đều nghe theo ngài, có tình huống cụ thể tôi sẽ ngay lập tức báo cho ngài."

Brando vỗ bả vai Andrea nghiêm túc nói "Vậy là tốt rồi, quân sư tốt của tôi, thật may có cậu bên người."

Andrea kín đáo cười cười.

Brando nhìn đồng hồ trên tường đứng dậy nói "Tôi muốn mang Felande và Anka về trước, mọi người cứ ăn tối tiếp đi."

Hầu nữ đón Felande và Anka từ trên lầu xuống.

"Cha."

Felande sợ hãi gọi Brando một tiếng, Anka im lặng đứng ở bên cạnh Felande.

Brando gật đầu nói với bọn nhỏ, "Felande, Anka, bây giờ chúng ta về nhà."

Andrea và Orwell đứng dậy tiễn Brando và hai tiểu công tử ra về.

Will mang theo một đám bảo tiêu bảo vệ nhóm Brando về tới biệt thự cách vách.

"Cha, ba ba ở nhà phải không?"

Felande kéo kéo tay áo Brando hỏi.

Brando cúi đầu nhìn đứa con lớn nhất bộ dạng rất giống Taylor, gật đầu nói "Phải, ba ba ở nhà, nhưng các con cần phải đi ngủ trước, ba ba đêm nay sẽ không qua chỗ các con."

Tuy rằng chỉ là đứa nhỏ nhưng đối với lời nói của cha Brando, Felande cho tới bây giờ đều không dám hỏi câu thứ hai.

Vì thế Felande xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Anka "An An, chúng ta lên lầu ngủ đi, ba ba đêm nay xem ra sẽ không qua."

Anka giữ im lặng lên lầu cùng Felande.

Brando đứng ở phòng khách rót cho mình một chén rượu, lẳng lặng nhìn hai đứa đi lên tầng hai.

Sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch, không chút biểu tình lên lầu.

Đèn Thư phòng vẫn sáng.

Brando đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chính giữa bàn làm việc đặt một tờ giấy.

Brando cầm lấy bức thư, mặt không thay đổi xem từ đầu đến cuối.

Sau đó để xuống.

"Stuart. Taylor..."

Brando gấp tờ giấy lại, kẹp vào một quyển sách rồi bỏ vào ngăn kéo, sau đó xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn màn đêm cô tịch bên ngoài.

Brando cứ lẳng lặng đứng như vậy nửa giờ, sau đó xoay người, không tiếng động ra khỏi thư phòng đi đến phòng ngủ.