Chương 66: Về nhà

"Brando tiên sinh, Orwell mang theo Swiss tới." Andrea đứng trước cửa thư phòng nói.

Brando gật đầu, "Mời bọn họ vào."

Orwell cười nói, "Brando, tôi mang thằng nhãi ranh đến đây!"

Bộ dạng Swiss và Orwell không giống nhau, Orwell là kiểu dân quê Italy điển hình, nói tóm lại, Swiss thoạt nhìn đẹp hơn Orwell rất nhiều —— chủ yếu là bởi vì Gina – mẹ Swiss rất đẹp.

Hiện tại tuy rằng Swiss không lớn tuổi lắm nhưng lại là nam tử hán chân chính, dám làm dám chịu, hơn nữa không sợ trời không sợ đất, dường như là bản sao của Orwell trước kia, nhưng là đầu óc thì dễ điều khiển hơn Orwell.

Thấy Brando, Swiss vui vẻ cúi đầu, "Buổi sáng tốt lành! Tộc trưởng!"

Brando phất tay, mỗi lần Swiss thấy Brando đều rất vui vẻ, hắn và Orwell tuỳ tiện giống nhau, đều vô cùng sùng bái người đàn ông trước mắt này.

"Ngồi xuống đi."

Brando nói một tiếng, ba người Andrea, Orwell cùng Swiss ngồi xuống.

Buổi sáng Natasha bưng một ít rượu đến, hiện tại bọn họ mỗi người trên tay đều cầm một chén rượu.

"Swiss, nghe nói cậu cùng mấy chàng trai Newyork đi cướp sao?"

Brando hỏi, tầm mắt thẳng tắp nhìn thiếu niên trước mắt.

Swiss mặt xoạt phát liền đỏ, gãi gãi ót cười nói, "Phải, tộc trưởng, ngài cũng biết rồi sao?"

Orwell còn không biết vì sao Brando lại hỏi Swiss mấy vấn đề này, vì thế chỉ ngồi ở một bên im lặng nghe —— nói thật, chuyện đứa con lớn của mình đi cướp bóc chính hắn lại không biết chút nào! Nhưng Brando ít khi đi ra ngoài lại biết.

"Cướp bao nhiêu tiền?" Brando lại hỏi.

Swiss le lưỡi, "Không nhiều lắm." Quả thật không nhiều, chỉ là Swiss thích làm mấy chuyện này, nó biết tương lai mình chính là phần tử hắc đạo nên cũng không thích trải qua những ngày bình thản, thích đi làm mấy chuyện kiểu này.

Brando gật đầu,

"Vì sao không nghiêm túc đến trường? Sau khi tốt nghiệp trung học thì thi vào một trường đại học, cậu có thể có tiền đồ sáng lạn, bạn gái xinh đẹp, công việc tốt, tại sao phải làm mấy chuyện không ai chấp nhận này?"

Swiss lắc đầu, trên khuôn mặt vẫn hơi non nớt mang theo vẻ trang nghiêm,

"Tộc trưởng, tôi không muốn đi học, trường học không thích hợp với tôi, tôi cảm thấy tộc trưởng ngài mới là người danh giá. Lễ Giáng Sinh hàng năm ngài đều cung cấp đồ cho những người dân nghèo quanh đây, giúp đỡ học sinh nghèo khó có điều kiện lên đại học. Tất cả mọi người ở khu này đều nói ngài mới người đáng tôn kính, tôi không muốn đến trường, tôi muốn đi theo ngài làm việc!"

Orwell nghe thấy con mình ăn nói lung tung như vậy vội vươn tay đập vào ót Swiss một cái, "Thằng nhãi này, đừng nói lung tung!"

Hắn không nghĩ tới thằng nhãi này lá gan lớn như vậy, ở trước mặt Brando cái gì cũng dám nói.

Brando phất tay ngăn Orwell, ý bảo Swiss nói tiếp.

Swiss bĩu môi, xoa nhẹ đầu, nghiêm túc nhìn về phía Brando,

"Xin ngài, để tôi làm chút chuyện trong gia tộc đi! Tôi không muốn đọc sách chút nào! Thật sự! Ngài..."

"Được rồi."

Brando cắt đứt, "Ta cảm thấy cậu khá thích hợp làm việc trong gia tộc, vậy nên sau này Andrea sẽ sắp xếp công việc cho cậu, nhưng là có một vài chuyện cần nhắc nhở cậu. Phải nhớ cho kỹ."

"Cái gì vậy?" Swiss kích động hỏi.

"Sau này không được qua lại cùng mấy đứa lưu manh không đứng đắn ở khu đèn đỏ hay mấy sòng bạc, cậu làm việc cho gia tộc chính là một phần trong gia tộc, cần chú trọng thể diện của gia tộc chứ không phải mặt mũi mình, biết không?"

Swiss biết Brando nói đến việc buổi tối mình hay đi làm loạn với mấy cô gái ở khòng khiêu vũ, đương nhiên, đôi khi Swiss còn có thể cùng bọn họ hít thuốc, nhưng loại thuốc phiện chế từ lá coca này cũng không khiến người ta lập tức nghiện.

Người trong gia tộc đều biết Brando không thích những người sống không có phép tắc, vì thế Swiss gật đầu nói:

"Tôi nhớ rõ! Sau này làm gì đều đặt thể diện gia tộc lên đầu, sẽ không làm gia tộc mất mặt!"

Brando phất tay, "Đi xuống đi."

Orwell và Swiss đứng lên cúi đầu lui xuống.

Andrea ở lại, nhìn về phía Brando, "Brando, hôm nay ngài sẽ lên đường?"

Sáng này Brando có nói qua với Andrea, để gã tạm thời quản lý chuyện trong gia tộc, hắn muốn đi ra ngoài một lát.

Không cần nghĩ cũng biết —— Brando nhất định là đi đón Taylor về.

Brando gật đầu,

"Hôm nay đi, Felande và Anka tôi cũng sẽ mang theo, nhóm Will cũng sẽ đi theo, cậu chú ý một chút, tìm được Taylor tôi sẽ lập tức trở lại."

Andrea gật đầu, đứng dậy cúi đầu định rời đi.

Nhưng cuối cùng lại do dự đứng đó trong chốc lát, vẫn là quay đầu nói,

"Brando, tôi nói thật lòng, Taylor chắc chắn sẽ không phản bội ngài, cậu ấy luôn là người có chừng mực, cho nên... xin ngài hạ thủ lưu tình."

Brando nhìn chằm chằm Andrea, cuối cùng gật đầu nói, "Đi xuống đi, tôi đã biết."

Andrea lúc này mới yên tâm rời đi.

...

Hơn nửa tháng này Taylor không biết mình đã vượt qua thế nào.

Mờ mịt, luống cuống, đần độn.

Ngay từ ngày đầu đến mấy hôm nay, tình trạng thân thể của Taylor thật sự rất rất không ổn, bác sĩ ở đây nói là do không hợp nơi ở cộng thêm sức khỏe không tốt.

Taylor hàng năm sinh hoạt tại đô thị Newyork sạch sẽ hiện đại, lại luôn trải qua cuộc sống sung sướиɠ, lần đầu tiên đến khu nông thôn thuần túy nên khó thích ứng.

Hơn nữa, khí hậu khô ráo ở nơi này cũng không thích hợp với thể chất lạnh của Taylor, vào mùa xuân, gió to cuốn theo bụi đất mịt mù; không khí cũng quá khô khiến cậu miệng đắng lưỡi khô. Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu lên mặt, Taylor giơ tay che da mặt tái nhợt của mình, dường như cảm nhận được một trận đau đớn nhỏ từ đó.

Thể hiện rõ nhất là mấy hôm Taylor mới đến đây, mỗi khi rời giường là nôn mửa, sau đó là miệng vết thương bị nhiễm trùng, thân thể đau đớn.

Cứ thế vài ngày. Rốt cục, vào một buổi tối, Taylor thật sự không thể chịu đựng với thân thể phong phanh, yếu ớt này nữa, sau khi nôn thốc nôn tháo lên một gốc cây ngoài phòng liền nằm lỳ ở trên giường khóc không ngừng, khóc tròn một đêm. Ngày hôm sau, mắt sưng đến nỗi không mở ra nổi.

May mắn là người trong thôn đều rất tốt, bọn họ rất nhiệt tình, nhất là nhóm con gái ở nông thôn luôn luân phiên qua chăm sóc cậu, điều này khiến Taylor cảm thấy rất cảm kích cũng rất vui mừng, xem ra mình sẽ không bởi vì bị bệnh mà chết ở chỗ này.

Vài ngày trôi qua, thân thể Taylor liền tốt hơn nhiều, bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh thuần phác tự nhiên này, nhưng cả người cũng đã gầy đi rất nhiều, quần áo lúc đầu mặc vừa giờ trở nên rộng thùng thình, buổi tối lúc cởϊ qυầи áo ra Taylor phát hiện hai chân của mình tong teo như chân con gái, tái nhợt mà gầy yếu, dưới ánh đèn sáng ngời, Taylor thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ màu xanh.

Gần đây thời tiết tốt lắm, nếu sáng không có gió Taylor sẽ đi lang thang trên sườn núi gần đó—— Sicily bốn phía đều là núi, cảnh sắc bao la hùng vĩ đến mê người, tầm nhìn cũng rất rộng.

Lúc này, Taylor sẽ đứng ở đỉnh núi nhìn xa xăm, sau đó lại nhàm chán đoán xem Brando ở hướng nào.

Có vài ngày tâm tình không tồi, Taylor sẽ chủ động lên núi săn thú cùng mấy người đàn ông trong thôn, bình thường cậu chỉ im lặng nhìn mà thôi, bởi vì cơ thể không tốt lắm, hơn phân nửa là leo lên đến núi đã mệt không còn sức rồi.

Mấy người đàn ông cường tráng đi săn thú này mỗi lần đều cười đoán:

Stuart nhất định là một quý tộc sa sút, bởi vì cả người thoạt nhìn sạch sẽ, da mịn thịt mềm, lại không biết làm việc nông.

Mỗi lúc như thế Taylor sẽ không nói gì, chỉ cười.

Hoặc có khi nằm ở dốc núi, lẳng lặng nhìn mây trắng trôi qua, ngửi mùi hoa cỏ bốn phía, sau đó nhớ lại bộ dáng bọn nhỏ.

Thật lâu chưa gặp Felande và Anka, làm cha hai người con trai, cậu thật sự rất nhớ bọn nó.

Taylor có chút hối hận, vì sao mình lại bỏ hai người con trai mà rời đi, nhưng so với yêu thương hai đứa nhỏ, sự lạnh lùng của Brando càng khiến Taylor khó có thể bình tĩnh nổi, hơn nữa tự ti trong lòng cậu cứ lớn thêm.

Mặc kệ là thật lâu trước kia, hiện tại hay tương lai, Brando luôn cường đại như vậy, luôn bảo vệ mình, mà mình chỉ là một người hầu hèn mọn, loại so sánh mãnh liệt này khiến Taylor khủng hoảng vô cùng, sợ hãi mình sẽ bị ném bỏ.

Mà loại tính cách u buồn yên lặng cùng thể chất gầy yếu quý công tử này của Taylor lại làm mấy cô gái trong thôn mê mệt, các cô đều nói Taylor chính là hoàng tử trong truyện —— nụ cười dịu dàng, ôn hòa lễ phép.

Hôm nay cũng giống thường ngày, ban ngày Taylor đi dạo một vòng trên một đỉnh núi phía Nam, nằm ở trên sườn núi, miệng ngậm một đóa hoa, cứ vậy nhìn trong đám cây cối rậm rạp lại xuất hiện một mảng đồi trọc, nhìn thấy mây trắng thong thả thổi qua bầu trời xanh trong.

"Stuart, đã đến giờ cơm trưa! Quay về ăn cơm thôi!"

Gần đó vọng đến tiếng một cô gái, chính là cháu gái của bà cụ dẫn Taylor đến đây. Cô rất thân cận Taylor, khoảng thời gian thân thể cậu không tốt, cô luôn tích cực chăm sóc Taylor, nhưng mỗi khi cậu ở một mình, cô cũng rất lịch sự không đến quấy rầy.

Taylor cho họ một ít tiền, hi vọng sau này có thể cùng ăn cơm với bọn họ, cũng là cảm ơn sự giúp đỡ từ đó đến giờ.

Bà cụ rất thoải mái đồng ý.

Ăn xong cơm trưa, Taylor quay về căn phòng nhỏ giữa sườn núi, theo thói quen quét dọn lại căn phòng không tính là lớn, sau đó thay quần áo nghiêng người nằm ở trên giường.

Bây giờ là mùa xuân, khí hậu bên ngoài đối với cậu mà nói thật sự là có chút khắc nghiệt, nhưng lúc nằm ở bên trong nghỉ ngơi vẫn là thoải mái.

Chiếc áo của Brando Taylor đặt ở dưới gối đầu, lúc Taylor nghỉ trưa hoặc là buổi tối trước khi ngủ sẽ lấy chiếc áo đó ra đặt ở trước mũi ngửi, giống như trở về lúc trước được ngửi mùi hương trên cơ thể Brando, trong đầu lặp đi lặp lại bộ dạng Brando khi mặc quần áo.

(Taylor biếи ŧɦái quá đê >