Chương 71:

Hết thảy đều bình thản, đều không tầm thường như vậy.

Vào một ngày tháng 8 năm 1930.

Cái ngày thời tiết Newyork oi bức. Nhất là vào buổi tối lại càng làm cho người ta khó có thể thở, bầu trời màu xám trắng thoạt nhìn như lúc nào cũng sắp mưa nhưng lại không có lấy một giọt nước, loại thời tiết này khiến ai cũng khó chịu.

Thành phố công nghiệp Mĩ Quốc phát triển từ sau thế chiến thứ nhất, ở trên đường nơi nơi đều là cống thoát nước, miệng cống luôn có khí trắng bốc lên, người đi đường lúc nào cũng trong tình trạng đi lại trong sương mù, chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.

Nếu có một trận mưa to thì may ra thời tiết sẽ mát mẻ hơn chút.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong bệnh viện St. Maria, đèn từ trong ra ngoài đều sáng trưng, một nhóm y tá bác sĩ mặc áo blouse trắng bận rộn đi tới đi lui ở hành lang.

Cả tầng hai của bệnh viện luôn có một đám bảo tiêu trẻ tuổi canh gác.

Đúng vậy, lão Victor tộc trưởng gia tộc vì bệnh về tim mà luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngày qua ngày đều như bình thường, y tá Nana nửa năm qua luôn là y tá kiểm tra thân thể lão Victor, cô mặc đồng phục y tá màu trắng trên tay cầm lấy sổ ghi số liệu, trên cổ đeo ống nghe bệnh đi tới lầu hai, đi vào trong phòng bệnh của Victor.

"Buổi tối tốt lành! Nana!"

"Buổi tối tốt lành! Mọi người vất vả rồi!"

Bảo tiêu nửa năm qua luôn thấy Nana, tất cả mọi người đều quen thuộc nên chào hỏi nhau vài câu, Nana dịu dàng mỉm cười với nhóm bảo tiêu rồi đẩy cửa đi vào, sau đó chốt khóa cửa lại.

Tinh thần lão Victor dường như rất tốt, trên mặt có chút hồng, nằm ở trên giường đọc báo, trên sống mũi là một chiếc kính lão.

Khoảng thời gian lão nằm ở trên giường bệnh, bệnh viện luôn dành cho lão sự chăm sóc tốt nhất, điều này khiến thân thể Victor dần dần chuyển tốt.

Nghe thấy tiếng cửa mở, lão Victor ngẩng đầu, thấy là Nana vào thì nhẹ nhàng tháo kính xuống, gấp tờ báo lại đặt ở trên bàn đầu giường, giọng điệu thì thào mất tiếng đặc trưng của người già, "Cô Nana, xin hỏi John nó hôm nay có đến không?"

Nana cười lắc đầu, nhẹ nhàng đi đến bên giường Victor, "A, thật xin lỗi ngài, mấy ngày nay tôi đều không thấy ngài John."

Lão Victor thở dài một hơi, lão có mỗi một đứa con trai, hoàn toàn là một thằng lưu manh lêu lổng, điển hình của người Mĩ Quốc theo chủ nghĩa tự do, đồng thời cũng là đứa thuộc kiểu hưởng lạc ở Châu Âu, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, suốt ngày lêu lổng với đám bạn xấu rồi gái gú, chuyện trong gia tộc thì không quan tâm, chỉ lo hưởng lạc.

"Thằng nhãi này cả ngày chỉ biết gái gú."

Victor không khỏi cảm khái, mình bị suy nhược gan nằm trong bệnh viện mà vẫn phải mang một thân bệnh xử lí chuyện trong gia tộc. Nếu John là một người thừa kế có năng lực có dã tâm thì sẽ đỡ hơn ―― nói thí dụ như: giống thằng nhóc Alexander. Brando.

Lão có chút bất lực, người thừa kế của mình không hề kế thừa năng lực và quyết đoán thống lĩnh gia tộc trên người mình.

Nana quay đầu liếc mắt nhìn lão Victor một cái, lẳиɠ ɭơ lắc lắc mông chậm rãi ngồi xuống bên giường, bắt chéo hai chân thon dài trắng nõn.

Nana nhìn chằm chằm vào Victor, vẻ mặt quyến rũ mang theo gợi cảm đặc trưng của Mĩ Quốc, vươn tay vuốt ve má lão, nhỏ giọng nói.

"Ngài Victor, tôi thật sự thật sự sùng bái ngài, luôn luôn sùng bái..."

Lão Victor liếc mắt một cái nhìn hai chân Nana, hai gò má đỏ hồng, nắm tay Nana cười nói.

"A, Nana, tôi đã già rồi. Huống hồ tim tôi hiện tại không chịu được mấy cái này."

Nana như tán tỉnh mà hôn lên sườn mặt Victor, ngón tay chạy trên ngực lão, nói thầm bên tai, "Ngài thật sự không chịu nổi?",

Lão Victor thở gấp, hai má đỏ đến không tự nhiên. Lắc đầu nói,

"Nana, tôi... Tôi thật sự không chịu nổi, trời ạ, cô xem xem, tim tôi đập nhanh quá..."

Nana đặt tay lên ngực Victor, quả nhiên đập rất nhanh, đúng là triệu chứng khi sắp phát bệnh.

Nana đột nhiên đứng lên, mở toang áo, bên trong không có áσ ɭóŧ, lộ ra bộ ngực đầy đặn đung đưa dưới ánh đèn.

Lão Victor chỉ mới nhìn thoáng qua máu đã dồn lên não, tim đập nhanh, một tay ôm tim, tay kia thì chống ở giường, mở to hai mắt nhìn thẳng phía trước như đang tìm cái gì đó, hơi thở cũng trở nên đứt quãng dồn dập.

Người bị bệnh tim không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ, mà kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© không thể nghi ngờ là một loại sát thương cực lớn.

Nana lập tức vọt tới cầm lấy gối đầu úp lên mặt lão Victor.

Tim lão Victor đã sớm suy kiệt, hệ thống hô hấp cũng bị liên luỵ theo.

Nana mặc dù là phụ nữ, nhưng là một phụ nữ Mĩ Quốc trẻ khỏe, lão chỉ có thể giãy giãy hai chân, chốc lát sau liền ngạt thở mà chết.

Nana chậm rãi sửa sang lại quần áo của mình, sau đó chỉnh lại giường bị lão Victor giãy loạn để nhìn như lão đang ngủ say.

Sau đó, mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài.

"Ngài Victor vừa mới uống thuốc xong, hiện tại đang nghỉ ngơi, không có việc gì quan trọng thì các ngài tốt nhất không nên đi vào quấy rầy."

Nana đóng cửa lại, dặn dò mấy câu với bảo tiêu ở ngoài cửa.

Bảo tiêu đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua lão Victor như là đang ngủ say, sau đó gật đầu nói "Chúng tôi đã biết."

"Vất vả rồi ~" Nana ám muội cười với bảo tiêu canh cửa rồi rời đi.

Nhưng Nana không trở lại phòng trực ban, mà là cầm lấy áo khoác lập tức đi tới cửa bệnh viện, ở trên đường ngay bên ngoài bệnh viện có một chiếc taxi màu đen đang đỗ ở đó.

Nana không nhanh không chậm đi đến chỗ xe taxi. Nhưng vừa mở cửa xe lại nhanh chóng ngồi vào trong xe, xe taxi chậm rãi chuyển động trong đêm.

Andrea ngồi ở ghế sau xe taxi, thấy Nana đã trở lại, lập tức hỏi "Thế nào?"

Nana khẩn trương vỗ vỗ ngực "Đã xong! Lão ta đã chết !"

Trong mắt Andrea lóe lên vẻ kích động, nhưng hắn không nói gì hết mà lập tức xoay người ra sau lấy hộ chiếu, vé máy bay, cùng với một vali tiền,

"Những thứ này đều là cho cô, hơn nữa tôi cam đoan bạn trai đang trong ngục của cô sẽ được thả ra, người gia tộc bọn tôi sẽ bảo vệ hai người an toàn rời khỏi Mĩ, hơn nữa đảm bảo cuộc sống cả hai sau này sẽ không cần phải lo gì."

Nana gần như không có thời gian suy nghĩ, nắm chặt hộ chiếu trên tay, nhìn thẳng Andrea nhưng hai mắt lại không có tiêu cự.

Andrea vỗ vỗ bả vai Nana "Không cần khẩn trương, cô cùng bạn trai sẽ không có vấn đề gì hết."

Nana lúc này mới gật gật đầu, "Được!"

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Sau khi lão Victor bị xử lý, Andrea lập tức gọi điện thoại bảo cho Simon ra tay bắt John. Victor.

Chỉ cần lão Victor chết, gia tộc Brando không cần phải sợ hãi gì hết! John chỉ là một tên phá hoại, không có cha che chở, gϊếŧ chết hắn quả thực là dễ như trở bàn tay.

Andrea đưa ra giá tiền lớn để tra hành tung vào đêm của John, chính là thằng nhãi hay đi cùng John bán đứng hắn.

Nếu lão Victor không chết, Brando tuyệt đối sẽ không dám cho người ra tay với John, nhưng hiện tại lão Victor đã bị Andrea và Brando dùng kế gϊếŧ chết, bọn họ bây giờ không phải cố kị gì.

Sau khi Simon nhận được tin tức, lập tức trang bị toàn thân vọt tới khu đèn đỏ ở Brooklyn, tìm được John đang trên giường với kĩ nữ.

John bị gϊếŧ khi đang ở trong phòng làʍ t̠ìиɦ, XX còn chôn trong cơ thể của người nọ, Simon phá cửa vào nã đạn bắn chết, gã một thân máu tươi ngã sấp lên người kĩ nữ.

Sau khi mấy nhóm người hoàn thành nhiệm vụ lập tức lên xe trở về biệt thự của Brando.

Không tới nửa giờ, tin tức gia tộc Brando đã thủ tiêu lão Victor và John. Victor lập tức truyền khắp thế giới ngầm.

Cả giới hắc đạo sôi trào!

Tháng 8 năm1930, Mĩ Quốc sau thế chiến thứ nhất chính thức bắt đầu, lần đầu tiên thay có sự thay đổi địa vị trong giới.

Gia tộc Brando lấy sự nghiệp đánh bạc là kinh tế chủ yếu, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng Alexander. Brando đặt dấu chấm hết cho trùm gia tộc Victor – gia tộc đứng thứ nhất của hắc đạo Mĩ Quốc, chính thức trở thành tổ chức mafia đứng đầu Newyork, đồng thời trở thành tổ chức mafia đứng đầu Mĩ Quốc.

Từ đó, một bước lên trời.

Vào đêm, dường như là không hẹn mà gặp, toàn bộ tộc trưởng gia tộc ở Newyork đều gọi điện thoại đến làm thân với Brando, đồng thời cũng công khai thừa nhận thân phận của hắn.

Andrea vì chuyện này mà kích động vô cùng.

"Ngài Brando, nếu không có diệu ý của ngài thì không biết chúng ta còn phải nhẫn nhịn gia tộc Victor bao lâu nữa! Cuối cùng cũng kết thúc!"

Dưới ánh đèn sáng ngời, chuyện mấy ngày nay rốt cục Andrea cũng có thể thở phào một hơi, thoải mái cười ha hả.

Felande, Swiss, Simon và Orwell đều ở đây, tất cả đều cười theo.

Ai cũng cảm thấy phấn khích trước tiền đồ của gia tộc.

Thật ra từ sau thế chiến thứ nhất, gia tộc Victor luôn là chướng ngại lớn nhất của bọn họ, nếu không diệt trừ, gia tộc Brando vĩnh viễn chỉ có thể cúi đầu đứng sau.

Taylor bưng một khay rượu lên, mỗi người cầm một ly trên tay.

Brando cẩn thận nhìn của cải của gia tộc Victor, mím môi,

"Andrea, đây chỉ là bắt đầu, phía dưới còn rất nhiều công việc phức tạp cần làm, thu mua sòng bạc, gia tộc Victor là danh môn vọng tộc, thủ hạ hay quản lý của bọn họ đều rất kiêu ngạo, cậu nhất định phải làm cho bọn họ phục tùng."

Andrea đã có nhiều năm kinh nghiệm, không cần Brando nhắc nhở gã cũng biết phải làm thế nào, chủ yếu là Brando rất coi trọng vấn đề này vậy nên sẽ tỉ mỉ dặn dò gã.

"Tôi hi vọng Felande cùng phụ trách chuyện này với tôi." Andrea đề nghị, "Hiện tại đúng là cơ hội tốt cho hắn rèn luyện."

Brando gật đầu, "Có thể, nhưng phải tuyệt đối bảo đảm an toàn cho Felande."

"Simon, " Brando nhìn về phía Simon, "Sau này cậu phụ trách an toàn cho Felande, rõ chưa?"

Simon đứng lên, cúi đầu nói "Đã biết, tộc trưởng."

Brando phất tay để Simon ngồi xuống "Biết là tốt rồi, sau này an toàn của tôi mọi người không cần chú ý, nhất định phải chú ý bảo vệ Felande cho tốt, không cho phép xảy ra sự cố."

"Cha..." Felande nhìn Brando.

Brando đứng lên phất tay cắt lời Felande,

"Mọi người đều đi xuống đi, chuyện thu mua sẽ do Andrea đến hỗ trợ Felande tiến hành, sau này có vấn đề gì mọi người nên trao đổi với Felande. Tôi cần nghỉ ngơi, tất cả đều trở về đi."

"Chúc ngủ ngon, tộc trưởng."

"Chúc ngủ ngon, Brando."

"..."

Một đám người cúi đầu lui ra, Taylor đứng ở phía sau bóp vai cho Brando, "Brando, mệt lắm sao?"

Brando nhắm hai mắt lại, "Taylor, em thích vườn nho đúng không?"

Taylor mở to hai mắt, "Phải, trước kia em còn ước là này sau này có tiền sẽ trồng một vườn nho, sau đó có thể tự ngâm rượu uống, ha ha..." Taylor nói xong thì cười.

Brando chỉ gật đầu rồi nhắm mắt lại, tùy ý để Taylor bóp vai cho mình.

... ... ...

Felande bây giờ đúng là đi sớm về trễ, ngày nào cũng bận rộn bởi vì hắn phải bắt đầu quen thuộc với rất nhiều chuyện trong gia tộc, hơn nữa còn chuyện thu mua sòng bạc của gia tộc Victor, Felande thoạt nhìn lúc nào cũng vội vàng.

Rất nhanh lại đến lễ Giáng Sinh, trong vòng nửa năm Felande đã xử lý rất tốt, cũng có vẻ thành thục hơn.

Taylor đang chuẩn bị bữa tối, bên ngoài bắt đầu mưa tuyết.

Một chiếc xe màu đen đỗ ở cửa. Felande từ trong xe đi xuống, chạy chậm đi vào phòng.

"Ba ba." Felande đứng ở cửa phủi hết đám tuyết trên vai, quay đầu gọi Taylor một tiếng.

Taylor cười hỏi, "Hôm nay sao về sớm vậy?"

Felande cười nói "Chuyện bên Andrea đã xong rồi nên hôm nay con về sớm."

Taylor vỗ vỗ bả vai đứa con lớn đã cao bằng mình, "Đi lên tầng đổi quần áo, gọi cả Anka xuống ăn tối nữa."

"Dạ." Felande mím môi đi lên.

Lúc đi vào phòng ngủ của Anka, Anka không có ở bên trong.

Felande lại đi đến hành lang đối diện, đó là phòng vẽ tranh của Anka, hắn nhìn thấy Anka mặc áo lông cừu cổ thấp màu đen đang im lặng ngồi trước cửa sổ vẽ tranh.

"An An, ba ba bảo anh gọi em xuống ăn tối."

Felande đứng ở cửa, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Anka quay đầu, Felande thấy trên vải vẽ tranh sơn dầu của Anka có hình một con rắn mắt đỏ, thoạt nhìn vô cùng diêm dúa lẳиɠ ɭơ.

Anka cởi găng tay đi thẳng đến chỗ Felande, "Felande, anh có gì muốn nói với em?"

Felande nghiêng đầu sang chỗ khác, cười cười, "An An, anh không có gì muốn nói hết."

Anka nắm lấy cằm Felande bắt nó nhìn về phía mình, "Ca, anh có thích em không?"

Felande nuốt một ngụm nước bọt, "An An, em phải biết rằng, chúng ta là anh em ruột..."

Anka xoay người, hung hăng hất vỡ chén trà trên bàn, lạnh lùng nhìn Felande,

"Ca, lúc anh ở dưới thân em, kêu đều là tên em."

Felande mím môi, cố gắng tách tay Anka ra,

"An An, chuyện trước kia chúng ta không nên tưởng là thật, được chứ? Chúng ta là anh em ruột, có trách nhiệm của mình, hơn nữa sau này còn phải kết hôn sinh con..."

"Ca, cho tới tận bây giờ anh đều chưa từng thích em, đúng không?" Tiếng Anka từ phía sau Felande truyền đến.

Felande nhắm mắt lại, "Phải, em chỉ là em trai của anh, anh thương em nên mới không từ chối em..."

Felande lẳng lặng đứng, phía sau đột nhiên không có tiếng động gì, Felande xoay người, thấy Anka ngã xuống đất, có máu chảy ra từ khóe miệng.

Felande lập tức vọt tới ôm Anka vào trong ngực, vẻ mặt kinh hoảng hét to về phía cửa:

"An An! An An! Ba ba ――! Cha ――! ―― "

...

Lúc Anka bị đưa vào bệnh viện gần như đã mất mạng, bác sĩ nói nếu muộn 3 phút nữa thôi thì Anka nhất định sẽ chết, nằm trên giường cấp cứu tim đập chưa tới 30, nếu không tiêm thuốc trợ tim đúng lúc phỏng chừng sẽ trực tiếp chết ở trong bệnh viện.

Taylor ôm cánh tay Brando ngồi ở phòng chờ, nước mắt không ngừng rơi xuống, Felande ngồi trên ghế dọc hành lang không nói một tiếng.

Thẳng đến gần sáng, bác sĩ mới đi ra nói với Taylor, "Ngàn vạn lần không được kí©h thí©ɧ người bệnh, chúng tôi cần cam đoan cảm xúc của hắn ổn định."

Taylor vội vàng gật đầu.

Đẩy cửa đi vào, Anka giống như khi Brando nằm trong bệnh viện, mái tóc quăn màu đỏ xõa ra hai bên vai, sắc mặt tái nhợt gần như cùng một màu với khăn trải giường.

Taylor nhẹ chân nhẹ tay ngồi ở bên cạnh Anka, cầm lấy tay Anka đặt vào trong tay mình, áp lên trên mặt, "An An, con nhất định không có việc gì."

Anka cố sức mở mắt nhìn thẳng Felande.

Felande lúng túng đứng trước giường bệnh.

Taylor và Brando đi ra ngoài, Taylor để Felande nói vài lời với Anka.

Felande đi tới trước mặt Anka, quỳ gối cạnh giường, hai tay đặt ở trên giường, ôm đầu, nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống.

Anka trầm giọng hỏi, "Lan Lan, quyền lực đối với anh quan trọng như vậy sao?"

Felande khó hiểu nhìn Anka, "Em nói gì cơ, An An?"

Anka nhắm hai mắt lại, đột nhiên lại mở to mắt, lạnh lùng nói, "Ca, cho dù chết anh cũng là của em, anh đừng hòng chạy trốn."

Nói xong Anka nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Felande đứng ở bên giường ngơ ngác nhìn Anka nhắm mắt nằm ở trên giường, á khẩu không trả lời được.

...