Chương 72:

Tháng 1 năm 1931, Anka ra viện, sau khi ra viện ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, không lâu sau lại quyết định đi Đức du học.

Đi du học lần này là thầy giáo Augustin của hắn đề cử, bởi vì Anka là học trò duy nhất của lão, cũng là người học trò lão luôn lấy làm kiêu ngạo.

Qua nhiều năm như vậy. Augustin vẫn luôn rất hài lòng về Anka, lão dốc hết tâm huyết để dạy nó.

Lão luôn hi vọng có một học trò có thiên phú kiệt xuất như Anka, có thể học hỏi các loại nghệ thuật tuyệt đỉnh trên trên thế giới, cuối cùng trở thành nhà nghệ thuật giỏi nhất thế giới.

Cũng từ lúc đó, Felande chính thức tiếp nhận công việc trong gia tộc, mặc dù vậy rất nhiều chuyện quan trọng vẫn cần Brando tự mình ra mặt.

Anka vừa đi, mọi người trong gia tộc đều xác định Felande chính là người thừa kế của gia tộc.

... ... ...

Ngày 14 tháng 2 năm 1931, lễ tình nhân.

Anka rời đi vào ngày hôm nay 14 tháng 2.

Đã là trung tuần tháng 2 nhưng Newyork vẫn rét lạnh như trước, trong không khí còn mang theo hơi thở u ám.

Trên không trung chao đảo bông tuyết nho nhỏ, chầm chậm bay xuống đậu trên vai mọi người.

Bởi vì là lễ tình nhân nên xung quanh rất náo nhiệt, rất nhiều bé gái ôm hoa hồng đứng ở lề đường rao bán, còn có những ca khúc lãng mạn về tình yêu du dương vang lên hai bên đường.

Một đôi lại một đôi tình nhân trẻ tuổi dưới cơn mưa tuyết Newyork ôm hôn nhiệt tình.

Taylor, Brando, Felande còn có Andrea đều có mặt để đưa Anka đến nhà ga, Will mang theo một vài người lái xe đi theo phía sau đám người Brando để bảo vệ.

Orwell ở nhà đón lễ tình nhân cùng vợ yêu, Brando tự mình gọi điện thoại cho Orwell muốn hắn với Gina đón lễ tình nhân cùng nhau, hôm nay không cần tới.

Cứ đến ngày lễ nào đó là nhà ga lại đông đúc. Tiếng người ồn ào, hai bên nhà ga bày toàn hoa tươi.

Vài người dừng xe ở bãi đỗ.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, Taylor mặc áo lông thật dày, Brando vẫn như thường ngày, mặc một bộ âu phục truyền thống màu đen thêm một áo khoác lông dê cũng màu đen, mái tóc đỏ được Taylor dùng một tấm lụa buộc lại, xõa ở phía sau.

Đại khái là vì toàn bộ mặt đều lộ ra nên nhìn Brando toát lên vẻ tao nhã lạnh lùng, người đi đường cũng không nhịn được mà nhìn hắn mấy lần. Tầm mắt nóng bỏng như vậy khiến Taylor không biết phải làm sao.

Dọc theo nhà ga, một bảo tiêu mặc áo khoác sáng màu mang rương hành lý giúp Anka, Will đứng ở phía sau Brando và Taylor che ô cho hai người.

"Lạnh không?" Brando nhìn Taylor, chóp mũi Taylor bị đông cứng đỏ rực.

Taylor gật gật đầu, Brando nhẹ nhàng nâng cánh tay ôm cậu vào trong ngực.

Chiều cao của Taylor nếu so với Brando thì thấp hơn rất nhiều, rất dễ dàng bị hắn ôm vào trong ngực.

Sườn mặt áp lên ngực Brando dường như có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể hắn, Taylor đỏ mặt cười vui vẻ, cảm giác mất mác vì Anka phải rời khỏi Mĩ Quốc cũng tạm thời bị ném sau đầu.

Xuyên qua nhà ga đi tới phía trước xe lửa, Anka dọc theo đường đi vẫn luôn im lặng dừng lại bước chân, xoay người nhìn thẳng mọi người.

"Felande, ba ba, cha, con đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe."

Anka đứng ở phía trước xe lửa chào tạm biệt mọi người.

Cảm giác không nỡ lại tràn ra khỏi lòng ngực, Taylor khẽ hít hít cái mũi, giãy ra khỏi ôm ấp của Brando, bước nhanh đi lên phía trước ôm lấy Anka, hốc mắt đỏ bừng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đứa con nhỏ, Taylor rốt cục cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Anka, nhỏ giọng nói,

"An An, con phải cố lên, ba ba tin tưởng con. Con của ba ba luôn giỏi nhất!"

"Cảm ơn ba ba." Anka mỉm cười với Taylor , dường như cũng không buồn rầu gì về lần ly biệt này.

Taylor mím môi, giơ hai tay ôm lấy mặt Anka, hôn mạnh một cái, hai tay vuốt ve hai má Anka nói,

"An An, nhớ rõ phải thường xuyên gọi điện về, mọi người đều nhớ đến con."

Anka gật đầu ôm lấy bả vai Taylor.

"Ba ba, con có vài lời muốn nói với ca ca." Cuối cùng, Anka ngẩng đầu nhìn về phía Felande.

Taylor quay đầu nhìn về phía Felande, vẫy tay,

"Felande, con với An An nói vài câu, ba ba và cha ở trên xe chờ con."

"Vâng, ba ba, hai người lên xe trước đi con lập tức qua."

"Vậy chúng ta đi thôi, Brando."

Taylor nhớ tới Brando đứng ở bên cạnh, dán cả người mình lên người Brando, hắn rút khăn tay ra lau vài bông tuyết đọng trên mặt và lông mi Taylor.

Taylor đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Cảm ơn anh."

"Chúng ta quay về xe. Đừng để bị cảm."

Brando lạnh lùng liếc mắt nhìn Anka và Felande, ôm Taylor đi đến bãi đỗ xe.

... ... ...

Tuyết càng rơi càng nhiều.

Trên lông mi, trên sợi tóc màu đỏ của Anka cũng dính một ít tuyết.

Felande cứ thế lẳng lặng đối mặt với Anka.

"Ca, anh có gì muốn nói không?" Mặt Anka không chút thay đổi, hai mắt nhìn thẳng Felande.

Felande sửng sốt, cầm lấy chiếc ô lớn màu đen trên tay nghiêng đi che trên đỉnh đầu Anka, sau đó rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo đưa cho Anka, dặn dò nói, "An An, lau tuyết trên đầu đi, cẩn thận sinh bệnh."

Anka vẫn không nhúc nhích nhìn Felande. Không nói lời nào.

Giống như nửa thế kỉ trôi qua, cuối cùng, Anka vươn tay ra nhận lấy khăn tay, sau đó bỏ vào trong túi áo khoác của mình.

"Em phải đi. Ca."

Anka nhàn nhạt nói.

Phía sau xe lửa phát ra một tiếng còi thật lớn, đầu xe phun ra một cột khỏi trắng, tiếng đám đông ồn ào bị che lấp trong tiếng xe lửa. Đó là dấu hiệu xe lửa sắp rời đi.

Felande mở to hai mắt có chút đỏ hồng nhưng vẫn cố chấp cười nói,

"An An, khoảng thời gian không có chúng ta bên cạnh, em phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt."

Anka không nói một lời đi thẳng đến trước mặt Felande, cầm một chiếc khăn lụa màu trắng gấp làm tư đặt vào trong tay Felande, đôi môi tới gần sườn mặt Felande.

Felande theo thói quen nhắm mắt lại đón nhận cái hôn của Anka.

Nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng Anka nói khẽ "Ca, lễ tình nhân vui vẻ."

Felande run lên, xấu hổ mở mắt, hai gò má đỏ bừng.

Nói xong, Anka mang theo thùng đồ lập tức đi lên xe lửa, không quay đầu nhìn lấy một cái.

Xe lửa chậm rãi chuyển động.

Mọi người giơ tay chào người thân của mình, có người cười vui, có người bụm mặt khóc.

Hai mắt Felande đuổi theo xe lửa rời đi, chiếc ô nắm trên tay rơi xuống bên chân.

Run rẩy mở ra chiếc khăn lụa.

Nước mắt Felande cố nén rốt cục rơi xuống.

Trên tấm lụa là một đóa hoa màu trắng ngạo nghễ nở rộ, đây là một đóa ly đặc biệt, tên là ―― Casablanca.

Casablanca tượng trưng cho tình yêu vĩnh viễn không phai mờ, vĩnh viễn không buông tay người mình yêu, đồng thời cũng tượng trưng cho tình yêu tuyệt vọng.

Trên mảnh tơ lụa viết một câu ――

【 Felande. Brando, người anh trai mà tôi dành tình cảm chân thành, cho dù kết cục là cái chết tôi cũng muốn cố chấp ôm lấy anh. ―― Anka. Brando 】

Xe lửa dần dần đi xa, đến khi biến mất trước mắt Felande.

Nước mắt hòa vào bông tuyết chảy xuôi trên mặt Felande.

"An An, lễ tình nhân vui vẻ."

Felande nói thầm.

...

"Felande, trở về đi! Bên ngoài thật sự là quá lạnh, tộc trưởng bọn họ còn đang chờ cậu đó!"

Thấy Anka đã lên xe, Will ở phía sau gọi một tiếng, Felande vội vàng lau sạch nước mắt, xoay người lại cười nói,

"Ừ, chúng ta trở về."

Will tiến đến nhặt chiếc ô rơi trên đất che lên, giúp Felande phủi bông tuyết trên người, quay đầu nhìn đường ray trống rỗng, cười nói,

"Felande, tình cảm anh em hai người thật tốt, không hổ là song sinh!"

Felande gật đầu, chớp đôi mắt đỏ rực, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp, "Đúng vậy."

Bàn tay phải đặt trong túi nắm thật chặt tấm khăn lụa.

Ngay khi tới bãi đỗ xe, Taylor lập tức gọi Felande lên xe.

Andrea lái xe, Felande ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Brando và Taylor ngồi ở ghế sau, Taylor cuộn người nằm trong lòng Brando.

"Ngài Brando, hiện tại chúng ta trực tiếp quay về biệt thự?" Andrea quay đầu hỏi Brando.

"Đến cửa hàng bán hoa Willie, tôi mua hoa cho Taylor."

Taylor vội vàng đỏ mặt xua tay: "A, Brando, không..."

Mặt Brando không chút thay đổi quay đầu nhìn cậu, Taylor co rụt đầu lại, nuốt lời muốn nói vào bụng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn.

Brando không nói gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong xe liền yên tĩnh trở lại.

... ... ... ...

Xe chạy dọc theo quốc lộ đi hướng biệt thự.

Taylor nghiêng mặt qua nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ, trên mặt ai cũng mang vẻ tươi cười, Taylor thích nhất loại ấm áp này.

Andrea dừng xe trước cửa hàng bán hoa Willie.

"Đã tới, ngài Brando."

Andrea quay đầu cười nhìn về phía Taylor.

Andrea cười gian manh, lại còn nháy mắt với Taylor như trêu chọc.

Taylor bị Andrea nhìn mà ngượng ngùng, vội vàng đẩy cửa xe đi ra ngoài.

"Ngồi im."

Brando kéo tay Taylor, mở cửa bên phía đường dành cho người đi bộ, sau đó lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt mang theo không vui.

"Taylor. Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi, sau này không được xuống xe bên phía đường cho xe đi."

Taylor bị ánh mắt lạnh lùng của Brando làm hoảng sợ, ngoan ngoãn gật đầu, "A... biết rồi, em xin lỗi."

Thật ra lúc trước Taylor cũng từng làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Vào lễ tình nhân năm ngoái, hắn lái xe chở cậu đi chơi, Taylor ngây ngốc đẩy ra cửa xe bên phía đường cho xe đi, kết quả thiếu chút nữa bị xe phía sau đυ.ng phải, nếu không có Brando dưới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc kéo Taylor đang sửng sốt vào l*иg ngực mình, Taylor đã có thể bị thương.

Chuyện này trực tiếp dẫn đến, chỉ cần Taylor xuống xe, Brando sẽ nhìn chằm chằm vào động tác của cậu, còn đặc biệt dặn dò mọi người trong gia tộc, ai lái xe chở Taylor đều phải chú ý hướng cậu xuống xe.

Không nghĩ tới mình hôm nay lại tái phát loại sai lầm này, Taylor quả thực xấu hổ không dám nhìn biểu tình của Brando.

Giờ khắc này, Taylor phát hiện mình đúng là đứa ngốc, đồ đần.

Taylor cúi đầu chờ Brando trách mắng nhưng hắn chỉ nắm lấy tay phải cậu kéo xuống xe.

Hai người cuối cùng đứng ở đường dành riêng cho người đi bộ, cửa hàng bán hoa Willie cách đó không xa.

Hoa tươi trải dọc đường đi như bao phủ lấy cả hai.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Taylor, Andrea đột nhiên cảm thấy ngoại trừ Stuart. Taylor, trên thế giới không ai có thể xứng đôi với Brando như vậy.

Hoặc là nói ―― không có bất kỳ ai có thể bao dung loại tính cách lạnh lùng gần như tàn khốc này của Brando trừ Taylor.

Nhiều khi, Taylor giống như là nước biển, khiến núi băng Brando trở nên dịu dàng hơn một chút, mà cảm giác nhỏ bé này lại làm cho tất cả những ai tiếp cận với hắn sinh ra một cảm giác khác hẳn.