Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

My Lord, My God

Chương 73:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A, là ngài Brando đó sao!"

"Tôi biết nhất định hôm nay ngài sẽ đến đây!"

Rất nhiều năm qua, mắt Willie đã có chút mờ, hiện tại trên sống mũi luôn đem theo một cái kính lão mới có thể thấy được quyển sổ trong tay.

Nhưng chỉ cần là Brando cao quý đứng trước cửa, lão Willie chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra người nọ là Alexander. Brando.

Hiện tại thấy Brando tới, lão Willie vui vẻ kêu một tiếng, Brando luôn là khách hàng quen thuộc của lão, cũng vẫn luôn chiếu cố lão.

"Xin chào, Willie."

Brando lễ phép gật đầu chào Willie.

Chỉ cần Brando mang theo Taylor tới đây Willie sẽ biết Brando muốn mua hoa gì, bởi vì vào một ngày nào đó hàng năm hắn đều sẽ tới đây, không bỏ lỡ một năm nào.

Cho nên Willie sẽ luôn để riêng hoa cẩm chướng màu hồng nhạt cho hắn.

"Ngài Brando, hoa tôi đã bọc lại cho ngài rồi. Ngài có thể trực tiếp mang đi!"

Willie cười nói, sau đó chậm rì rì đi đến vào sâu trong cửa hàng, ôm bó hoa đã được bọc kĩ càng đi ra.

Taylor cười cười nhìn bó cẩm chướng hồng nhạt to đùng kia, trong con ngươi đen nhánh lóe ra ánh sáng, mấy bông hoa màu hồng nhạt này thật sự là rất đẹp!

"Đứng ngây ra đó làm gì, mau cầm đi tiểu Taylor! Nhất định phải cảm ơn ngài Brando đó nha!"

Lão Willie trêu chọc, Taylor ha ha cười hai tiếng, quay đầu nhìn Brando lúc nào cũng không có biểu cảm gì, vươn tay ôm bó cẩm chướng vào trong lòng.

Brando lấy ra một tập tiền đặt vào trong tay Willie, nắm lấy tay Willie, còn rất nghiêm túc cảm ơn,

"Đã làm phiền ông, Willie."

Willie vội vàng xua tay, "Không phiền, không phiền! Người trẻ tuổi nhất định phải qua một lễ tình nhân vui vẻ!"

Taylor thẹn đỏ mặt cười, rụt rè vòng tay ra sau lưng kéo kéo cổ tay áo Brando.

Brando hiểu ý gật đầu, biết là cậu thẹn thùng, vì thế lễ phép tạm biệt Willie, dắt tay Taylor đi ra ngoài cửa.

Mỗi lần cùng hắn gặp ai tương đối quen thuộc Taylor lại bị trêu, tất nhiên là mấy câu trêu đùa này đều là thiện ý. Nhưng vì một thời gian dài chỉ ở bên cạnh Brando ―― mà hắn cũng là người trầm mặc ít lời, cho nên cậu không có thói quen nói chuyện với ai trừ bỏ Brando và một vài người.

Vì thế cậu luôn trở nên thẹn thùng, mặt đỏ tim đập, nhất là khi người đó nói đến cậu và Brando, cậu luôn hi vọng có thể sớm tránh đi tình cảnh lúng túng này.

Sau đó, Brando cũng rất tâm lý mang theo Taylor rời đi.

Có điều đối với chuyện người khác trêu chọc quan hệ giữa mình và Taylor, Brando có vẻ không phản cảm, thậm chí có khi sẽ giữ im lặng cùng người đó quan sát phản ứng của cậu.

Phát hiện kỳ diệu này khiến Taylor thật sự là không thể tưởng tượng nổi ―― phải biết là cậu thật sự rất ít khi có thể hiểu được tâm tư của Brando.

Trận truyết này đến tháng 2 cũng không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng rơi càng lớn, hơn nữa buổi trưa hôm nay cũng không có mặt trời, cho nên mặt đường cùng với nóc nhà đều đọng tuyết trắng xóa.

Will, Felande và Andrea lúc này đang đứng ở trước cửa cửa hàng hoa, tay nhét trong túi áo chờ hai người đi ra.

"A, xem ra ngày mai phải dậy sớm một chút xúc tuyết, trong sân hiện tại nhất định tích đầy tuyết."

Will ngẩng đầu nhìn trời, từng bông từng bông hoa tuyết rơi trên đầu vai và lông mi hắn.

Andrea cười cười phủi bông tuyết trên vai,

"Anh bạn già, cậu là bảo tiêu, xúc tuyết làm gì? Đây là việc của công nhân!"

Will nhún nhún vai, "Làm coi như tập thể dục luôn, dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì làm."

Andrea nhướn mi, ngẫm lại khoảng thời gian phấn khích vừa qua ――

Ông trùm hắc đạo Victor bị gϊếŧ chết, gia tộc Brando trở thành gia tộc đứng đầu hắc đạo Newyork, địa vị gia tộc nâng cao, nhân số khuếch đại, sự nghiệp đánh bạc phát triển...

Andrea là người đàn ông cẩn trọng chăm chỉ, hơn nữa rất ít khi tự cao tự mãn, nhưng giờ phút này trong lòng gã ngập tràn kiêu ngạo và tự tin.

Andrea tin tưởng dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng Brando, cùng với sự cố gắng không ngại khó của mọi người, gia tộc Brando nhất định sẽ tiến xa hơn, khó có thể tưởng tượng được tương lai tốt đẹp đang chờ bọn họ.

"Cũng phải, "

Andrea đồng ý với Will, hiện tại gia tộc Brando không phải như thời kì mấy năm trước toàn lực ứng phó sống mái với nhau, mà là vững vàng bay cao, cảnh giác là cần thiết, nhưng so với trước kia, đoạn thời gian này vẫn là tương đối an nhàn.

"A, Brando ra rồi."

Andrea nhìn về phía sau Will, Will cười, quay đầu thấy Taylor ôm một bó hoa tươi thật to đứng ở bên cạnh Brando, hai người bước vào màn mưa tuyết.

"Ngài Stuart, tôi che ô cho ngài."

Will kêu một tiếng, cầm lấy ô trên tay mở ra.

Taylor theo thói quen định quay sang cười với Brando.

"Cẩn thận ――!"

Đột nhiên, một người bảo tiêu bên cạnh kêu một tiếng.

Taylor quay đầu, lẫn trong đám người trên đường, một người đàn ông trên tay đang ôm bó hồng đỏ rực tự nhiên ném xuống đất, một khẩu súng đen bóng trên tay trái lộ ra, gã mang theo biểu tình hung ác, liều lĩnh giơ súng vọt tới chỗ Brando.

Hoàn toàn là theo bản năng.

"Brando!"

Taylor lập tức đứng chắn phía trước Brando, thậm chí tươi cười trên mặt còn chưa kịp thu lại.

Hết thảy đều diễn ra trong nháy mắt, tên sát thủ này hiển nhiên là tiến hành phương thức tập kích tự sát, cũng không có ý định còn sống trở về.

"Bang bang ――!"

"Bang bang ――!"

Một tràng súng nổ rung trời, toàn bộ bảo tiêu chung quanh Brando vọt lên nã súng trước khi tên sát thủ nọ kịp bóp cò, thân thể gã lập tức bị đạn bắn thủng, run lên như khiêu vũ.

Nhưng trong nháy mắt ngã xuống, gã vẫn dùng hết toàn lực chĩa súng về phía Taylor, bóp cò, một phát súng này vốn là hướng về tim Brando, nhưng hiện tại lại trúng vào người cậu.

Bởi vì sát thủ nọ trúng đạn không thể cầm chắc súng, một đạn này liền trúng vào bụng dưới phía bên phải Taylor.

Tên sát thủ tốc độ quá nhanh, Brando vừa quay đầu còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Taylor đã bị trúng đạn mà va vào ngực hắn.

"Ba ba! Ba ba ――!"

"Không ――! Ba ba ―!"

Felande chĩa súng về phía thích khách, nã đạn bắn nát đầu gã, quay đầu lại lại phát hiện biểu cảm thống khổ cùng với động tác ôm bụng của Taylor, máu tươi đỏ thẫm nhỏ trên mặt tuyết. Hắn như nổi điên mà kêu lên.

Andrea hoảng sợ quay đầu, thấy Taylor vì hứng chịu lực của viên đạn đánh vào mà lui về sau vài bước, tựa lên người Brando.

Andrea lập tức đổ mồ hôi lạnh.

"Đừng kêu nữa. Felande! Nhanh dẹp đám người này đi!" Andrea hét về phía Felande.

Brando lập tức cởϊ áσ khoác bao lấy Taylor ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nói với Andrea, "Mau, đến bệnh viện gần nhất."

"Nhường đường, cút ngay!"

"Tránh đường! ――!"

Will và Felande vừa cầm súng một trước một sau bảo vệ Brando và Taylor vừa tách đám đông, hiện tại mọi người đều bị tiếng súng dọa tới mức chạy loạn chung quanh, đồng thời cũng chặn đường đi, Felande nhìn Taylor một thân máu tươi lo lắng hét to.

Andrea đi ở phía trước lập tức lái xe vọt tới, mở cửa xe.

Brando cúi người ôm chặt Taylor vào trong ngực, nhanh chóng lên xe.

Felande vào từ bên kia, ngồi xuống bên cạnh Andrea.

Will bọn họ cũng lái xe theo ở phía sau, bảo vệ an toàn cho nhà Brando.

"Ba ba! Ba ba! Cố phải chịu đựng!"

Trên mặt Felande đều là nước mắt, không nghĩ tới có một ngày Taylor sẽ bị thương, hắn dường như không thể tin tất cả chuyện này là sự thật!

Taylor nằm trong lòng Brando, đầu ong lên, trước mắt hỗn độn.

Chỗ bụng bị trúng phải đạn lúc đầu đau không thể chịu được, hiện tại thì đau đến mất cảm giác.

Taylor rét run, trán rịn mồ hôi, không ngừng hộc ra máu, bên tai là tiếng trái tim đập bùm bùm dồn dập, tiếng ồn ào của đám người xung quanh như là tiếng tổ tiên gọi lại, không chân thật chút nào, mọi thứ giống như đang nằm mơ vậy.

Brando ôm chặt cậu vào trong ngực.

Cằm đặt trên trán Taylor, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán và khóe miệng dính máu của cậu.

"Br... Brando..."

Taylor cố sức nỉ non một tiếng, nhưng máu trong cơ thể giống như đã chảy hết khỏi mạch máu, Taylor chỉ cảm thấy buồn nôn, không nén được lại ói ra một ngụm máu lớn, tất cả đều phun lên âu phục hắn.

Ói xong, mí mắt Taylor giống như bị ai đó kéo xuống, muốn nhắm mắt lại.

"Taylor, không được nhắm mắt!"

Brando đưa tay gạt sợi tóc vì mồ hôi lạnh mà dính trên trán của Taylor, vén ra sau tai, lãnh khốc mà nghiêm khắc nói:

"Taylor, nếu em chết, tôi sẽ cho mọi người chôn cùng em! Chính là con của chúng ta, Felande và Anka."

Taylor đau muốn chết, gần như mất đi tri giác nhưng vẫn cố nén cảm giác mệt nhọc, hơi hơi mở mắt, run rẩy hé đôi môi tái nhợt,

"Không... Không được..." Không được thương tổn bọn nhỏ.

Tiếng cậu thật mỏng manh, cậu rất thống khổ, thống khổ thầm nghĩ có thể đừng đau như vậy không?

Một loại cảm giác mệt nhọc đến từ sâu trong linh hồn khiến cho cậu muốn nhắm mắt lại, thật dài, thật lâu, nghỉ ngơi một chút. Cứ như vậy hôn mê vào trong bóng tối vĩnh viễn.

Nhưng mà lời nói lạnh như băng của Brando khiến cậu nhẫn lại, cố gắng duy trì một chút tỉnh táo.

Bởi vì sâu trong đáy lòng có một giọng nói nói cho cậu biết ―― Taylor, chỉ cần ngươi nhắm mắt lại, Brando sẽ liều lĩnh gϊếŧ chết mọi người. Brando không nói đùa.

...

Taylor được hắn ôm vào trong bệnh viện, vừa vào cửa, bác sĩ đã nhận ra hắn.

Ảnh Brando thường xuyên xuất hiện ở các mặt báo lớn, hơn nữa tướng mạo kinh diễm của hắn cùng với thân phận trùm hắc đạo khắc sâu vào đầu họ, gần như chỉ cần thấy hắn một lần đều sẽ nhớ rõ tên của hắn.

Brando vừa vào, một đám bảo tiêu lập tức chặn các cửa bệnh viện, Andrea cầm súng tự mình kiểm tra các phòng bệnh, không cho phép bất cứ phần tử khả nghi nào có cơ hội trà trộn vào bệnh viện.

Brando nhẹ nhàng đặt Taylor trên xe phẫu thuật, bác sĩ cúi đầu mở mắt cậu ra, cầm đèn pin soi, đồng tử Taylor đã bắt đầu nở ra, nhịp tim đập hỗn loạn, hơn nữa thiếu máu quá nhiều, khuôn mặt giờ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Lập tức tiến hành truyền máu cho người bệnh. Sau đó thực hiện phẫu thuật cấp cứu!"

Bác sĩ quay đầu nói với một y tá, y tá lập tức đẩy Taylor vào phòng cấp cứu.

"Ai là người nhà bệnh nhân? Mau ký tên."

Một người đi tới, trên tay cầm giấy đăng ký và bút máy nhìn về phía nhóm người Brando.

"Mẹ nó, không thấy ba ba sắp chết rồi sao! Còn kí tên cái mẹ gì! ?"

Felande nổi giận gầm lên, Taylor bị thương nặng khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

Hắn là một thanh niên một lòng với nghiên cứu y học lâm sàng, cả cuộc đời đều kính dâng cho sự nghiệp y học nên không quan tâm tới thời sự, hiểu biết về mấy gia tộc hắc đạo ở Newyork như Brando là rất ít.

Bị Felande quát to thì hoảng sợ, chỉ cảm thấy những người này không giống với người nhà người bệnh thông thường nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích,

"Trước khi tiến hành giải phẫu sống còn đều cần kí tên, phòng ngừa người bệnh... Ngài làm gì vậy? !"

Người nọ hoảng sợ nhìn Brando.

Brando cầm súng chỉ vào huyệt thái dương hắn, mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt sắc như dao,

"Nếu Taylor chết, các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống sót đi ra ngoài."

Nói xong, Brando không nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đó, trực tiếp buông súng, quay người nói với Andrea,

"Andrea, bố trí người canh gác toàn bộ bệnh viện. Cho đến khi phẫu thuật của Taylor chấm dứt."

Andrea gật đầu, "Vâng, tôi lập tức đi."

Nói xong, Andrea đi đến trước mặt bác sĩ, vẻ mặt âm tàn nói,

"Tiền không là vấn đề, nhất định phải cứu sống cậu ấy, nếu không thì mấy người thật sự đừng nghĩ sẽ còn mạng, tộc trưởng chúng tôi nói được thì làm được."

Andrea vỗ bả vai bác sĩ, xoay người đi ra ngoài bệnh viện.