Chương 74:

Người nọ cùng với bác sĩ đều sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.

"Bác sĩ, đã bắt đầu truyền máu, có thể tiến hành phẫu thuật!"

Một y tá trong phòng vội vã đi ra, tháo khẩu trang sát khuẩn xuống, trên mặt lộ rõ vẻ nóng vội.

Bác sĩ ho một tiếng, lập tức bày ra tiêu chuẩn và thái độ chuyên nghiệp rồi nói với Brando và Felande,

"Người nhà người bệnh, bây giờ chúng tôi bắt đầu tiến hành phẫu thuật, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực vậy nên mong mọi người kiên nhẫn chờ."

Brando lành lạnh nhìn bác sĩ,"Tôi muốn vào quan sát các người phẫu thuật."

Nói xong, hắn liền xoay người, trực tiếp đi vào.

Người kia đang định ngăn cản thì bị bác sĩ giữ lấy bả vai, lắc đầu.

Ông biết rõ Brando tuyệt đối không phải người mình có thể thương lượng được, chỉ cần hắn muốn, có thể tùy thời san bằng bệnh viện này.

"Mời vào, ngài Brando. Nhưng ngài nên đổi quần áo trước, nếu không sẽ mang vi khuẩn vào ảnh hưởng đến người bệnh, đến lúc đó sẽ rất phiền toái."

Brando giữ im lặng gật đầu, đi theo y tá đến phòng thay quần áo.

Felande ôm đầu ngồi trên ghế dọc hành lang bệnh viện, lúc này Andrea đi tới, trên đầu toàn là mồ hôi.

"Bệnh viện bên này đã bố trí tốt ."

Andrea nói với Felande, sau đó lôi khăn tay từ trong lòng ngực ra xoa xoa mồ hôi trên đầu.

Hai chân Felande run nhè nhẹ .

Andrea vỗ bả vai Felande an ủi, "Felande, đừng lo lắng, Taylor sẽ không sao đâu."

Felande đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Andrea,

"Andrea, tôi rất sợ, nếu ba ba thật sự bị gϊếŧ chết, cha sẽ như thế nào? Tôi vẫn luôn không rõ ba ba đối với cha là thế nào, bình thường hắn cũng không thân mật với ba ba, nhưng mà hôm nay,"

Felande nuốt một ngụm nước bọt, "Cha đã không kiểm soát được nữa rồi!"

Tuy biểu tình của Brando thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như bình thường, không nói gì, nhưng chỉ cần là người của gia tộc sẽ biết, Brando hôm nay đã thất thố.

Hắn thân là tộc trưởng chưa bao giờ nói những lời uy hϊếp, cũng không có thói quen rút súng chĩa vào đầu người khác tại nơi công cộng, chỉ khi đối mặt với đối thủ vô lễ thì mới không để ý lễ tiết.

Hôm nay hắn lại giơ súng lên uy hϊếp một bác sĩ!

Andrea giữ im lặng gật đầu, quay đầu nói,

"Nghe này Felande, hôm nay tộc trưởng đã rất lý trí rồi, người bình thường cũng không thể làm được như vậy. Cậu từ nay về sau sẽ thừa kế gia tộc này, không nên để tình cảm chi phối. Chúng ta đều là người thuộc thế giới ngầm, không chắc khi nào sẽ bị người gϊếŧ ở trên đường hoặc là bị chôn sống sau vườn, gặp tình cảnh ngươi chết ta sống là chuyện thường ngày, cậu phải chuẩn bị tâm lý, luôn phải tỉnh táo, không nên vọng động."

Felande cúi đầu kéo tóc mình, thanh âm nghẹn ngào,

"Tôi biết...... mấy điều này tôi đều biết...... Andrea! Nhưng đó là ba ba! Nằm ở bên trong là ba ba tôi! Tôi dù chết cũng không muốn ba ba bị thương!...... Tôi không thể so với cha, tôi vĩnh viễn không thể có mị lực và quyết đoán như vậy. Tôi luôn cố gắng học tập cha nhưng người nằm bên trong là ba ba tôi, tim tôi bây giờ như bị dao khoét vậy! Andrea!"

Felande đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ bừng lóe ra sự căm thù, giọng tuy đè nén nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng đáng sợ:

"Tôi nhất định phải báo thù thay ba ba! Gϊếŧ chết lũ chó chết kia! Andrea, tôi muốn gϊếŧ bọn chúng!!"

Andrea vỗ vỗ bả vai Felande, đứng lên,

"Yên tâm, dám can đảm khıêυ khí©h người gia tộc Brando nhất định sẽ không có kết quả tốt, điều chúng ta cần làm bây giờ là cảnh giác địch tập kích lần thứ hai."

Andrea giơ tay lên nhìn đồng hồ, xác định thời gian sau đó quay đầu nói với Felande.

"Felande, bây giờ cậu ở đây, không được rời nửa bước, lúc cần thì đến chỗ nhóm canh cửa kiểm tra những người đi vào bệnh viện, đừng cho phần tử khả nghi trà trộn vào. Bây giờ tôi đi gọi điện thoại gọi Orwell đến, hỗ trợ cậu bảo vệ Brando, thuận tiện liên lạc với tuyến người để điều tra thêm về thân phận cũng như chi tiết về sát thủ."

Nói xong, Andrea cũng không chút do dự đứng dậy rời đi.

Andrea nhìn ra sát thủ hôm nay đều liều chết ám sát Brando trên đường, cũng có nghĩa là nhóm hoặc là tổ chức sát thủ này không sợ bị bại lộ thân phận ―― đối với giới hắc đạo mà nói đây rõ ràng là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Nếu vậy thì tra ra dễ hơn nhiều, hiện tại mấu chốt chính là phải báo cho tất cả tuyến người có thân phận bí ẩn tiến hành điều tra cẩn thận, nhanh chóng tìm ra manh mối, sau đó có thể tìm ra đầu xỏ, một mẻ hốt gọn.

Nhưng trong nội tâm Andrea vẫn tồn một loại lo lắng lờ mờ, nhóm hay tổ chức dùng loại phương thức ám sát này hơn phân nửa là dã man, cá chết lưới rách, hơn nữa cực kỳ khó chơi, đối với mục tiêu của mình thì không gϊếŧ chết quyết không bỏ qua, không giống với những tổ chức sợ chết kia, bọn họ có một niềm tin kiên định với tổ chức, thật sự khó đối phó hơn một chút.

Andrea trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi không ra gia tộc Brando rốt cuộc là đắc tội tổ chức ngầm nào dã man như vậy!

...

Dưới ánh đèn sáng ngời chói mắt.

Taylor nhắm mắt nằm ở trên bàn mổ.

Trên người phủ vải trắng chuyên dùng.

Brando mặc áo sát khuẩn, đeo khẩu trang sát khuẩn, mặt không biểu tình đứng ở bên cạnh bàn giải phẫu nhìn chằm chằm vào phần bụng trúng đạn của Taylor đang bị dao mổ ra,

Bác sĩ đẩy tầng mỡ ra, cố gắng tìm kiếm viên đạn bên trong, máu đỏ tươi dính đầy găng tay phẫu thuật.

"A, tìm thấy rồi!"

Bởi vì lớp mỡ ở bụng Taylor rất mỏng nên viên đạn rất dễ dàng bị bác sĩ tìm được.

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, sung sướиɠ dùng nhíp kẹp lấy viên đạn trong bụng ra ném vào trong nước sát khuẩn.

Sau đó cúi đầu bắt đầu kiểm tra xem nội tạng có bị tổn thương hay không......

......

Từ đầu đến cuối giằng co suốt một tiếng rưỡi.

Cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, Felande lập tức chạy tới nhìn Taylor được đẩy ra từ phòng giải phẫu, trên miệng đeo ống dưỡng khí, tay cắm ống chuyển máu.

Brando cởϊ áσ sát khuẩn cùng đi theo ra ngoài.

"Bác sĩ, ba ba của tôi thế nào?" Felande đứng ở trước mặt bác sĩ vội vàng hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống thở phào một hơi,

"Phẫu thuật rất thành công, đạn đã được lấy ra, sẽ không tạo thành nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà thân thể người bệnh tương đối kém, nên chúng tôi sẽ sắp xếp ở phòng giám hộ, để dễ quan sát, không được nói to quấy rầy đến người bệnh."

"Vâng! Cám ơn!" Nói xong, Felande liền đi theo Brando vào phòng bệnh giám hộ.

Vừa vào cửa, vài y tá cẩn cẩn thận thận điều chỉnh lại tư thế cho Taylor, chỉnh lại túi truyền máu, cuối cùng mới đi ra ngoài.

Brando ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh, con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào Taylor đang nhắm mắt, không nói một tiếng.

Bên ngoài tuyết còn đang rơi nhưng sắc trời đã sớm đen lại, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài xa chỉ thấy một màu tối đen nhưng Felande lại có cảm giác mình nghe được tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.

"Cha......"

Felande liếʍ đôi môi khô khốc, "Ba ba nhất định sẽ nhanh hồi phục."

Brando cũng không quay đầu nhìn Felande mà nói,

"Felande, đi ra ngoài đi, ba ba của con cần nghỉ ngơi. Tiện tay tắt đèn đi."

Tiếng Brando rất trầm, như là tiếng diễn tấu violon vào một đêm mùa hạ trong vườn hoa vậy. Chỉ là nó lạnh vô cùng, dường như còn lạnh hơn mùa đông năm nay ở New York.

Felande gật đầu, lập tức đi ra.

Lúc đứng ở cạnh cửa tắt đèn, Felande quay đầu nhìn thấy một khoảng sáng yếu ớt từ cửa sổ sát đất hắt vào, vừa vặn rơi trên gương mặt Brando ――

Giờ phút này, hắn ngồi một mình trên ghế sa lon, hai mắt sâu thẳm chìm trong bóng tối, gương mặt lạnh lùng yêu mị đáng sợ vô cùng, đôi môi đỏ thẫm mím chặt giống như vương giả của bóng đêm, hoặc như là đóa hoa diêm dúa lẳиɠ ɭơ chỉ nở rộ ở địa ngục.

Cha như vậy làm nó phải run rẩy, một dòng khí lạnh thấu xương chậm rãi chạy dọc từ lòng bàn chân lên.

Sau khi Felande rời khỏi, Brando đứng lên mở đèn tường, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lấy đầu giường bệnh.

Brando đứng ở cạnh giường, lẳng lặng nhìn hai gò má tái nhợt của Taylor.

..................

Taylor bởi vì mất máu quá nhiều cộng thêm lúc làm giải phẫu phải tiêm một số lượng thuốc mê vừa phải nên ngủ thẳng tới đêm ngày hôm sau.

Lúc này, Andrea gọi hai cha con Orwell và Swiss đến, bố trí người trong bệnh viện một lần nữa, từng cửa bệnh viện cùng với hai đầu hành lang chỗ phòng bệnh của Taylor đều được sắp xếp bảo tiêu, bảo đảm an toàn.

Sắp xếp xong xuôi, Andrea gọi điện thoại cho chân rết được sắp xếp vào các đại gia tộc của Brando, muốn bọn họ nghe ngóng về thân phận cũng như tổ chức của tên sát thủ, người tìm được tin tức hữu ích đầu tiên sẽ được một số tiền thưởng lớn.

Mỗi phương diện đều được thu xếp chu toàn, Andrea lại tới bệnh viện cùng với Felande chờ Taylor tỉnh lại.

Bởi vì người bị ám sát không phải Brando, cộng thêm hắn luôn bảo vệ Taylor rất kĩ nên các tờ báo lớn cũng không có đưa tin cuộc đấu súng hôm đó.

Andrea vì thế cũng giảm đi một phần công việc.

............

Andrea đi dọc trên hành lang bệnh viện yên tĩnh đến phòng bệnh Taylor.

Felande đang đứng ở đầu hành lang bên kia nói gì đó với một bảo tiêu, nhưng vì quá nhỏ nên Andrea nghe không rõ.

Bảo tiêu kia không ngừng gật đầu, Andrea trông thấy sắc mặt Felande có chút không đúng lắm, giống như đang nổi giận nên lập tức đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân, Felande quay đầu nhìn, thấy là Andrea thì lập tức vẫy tay nhỏ giọng gọi.

"Mau tới đây, Andrea!"

Andrea gật đầu lập tức đi qua.

"Đã xảy ra chuyện gì ?" Andrea nhìn Felande.

Felande chỉ vào bảo tiêu cao cao gầy teo bên cạnh,

"Vừa rồi hắn báo cho tôi biết có một vài người khả nghi đi qua đi lại ở chỗ này, trong đó có một người đàn ông đội mũ ra vào nhiều lần giống như đang quan sát lực lượng trong này, trên người bọn họ còn mang theo súng. Còn có,"

Felande nhìn chung quanh một chút, đè thấp giọng xuống,

"Sau khi nhân vật khả nghi xuất hiện thì Andrew xin rời đi, nói là vợ gã sắp sinh."

Andrea gật đầu,"Vợ Andrew có thai sao?"

Felande ừ một tiếng,"Tháng mười năm ngoái, nghe gã nói là bụng vợ mình càng lúc càng lớn."

Felande nhìn chằm chằm vào Andrea, y giữ im lặng nhìn vách tường sau lưng Felande, trong con ngươi màu xám nhạt lộ ra tính toán, giống như một vị thần giữ của đang đếm của cải.

Vì vậy Felande đề nghị,

"Chúng ta có cần phái người đi bắt gã đàn ông kia không? Bắt được gã có lẽ chúng ta có thể mau chóng tìm được tin tức của người đứng sau."

Andrea lắc đầu,

"Felande, rất nhiều chuyện tuyệt đối không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nếu tên kia có ý định ám sát thì sẽ không để lộ súng trước mắt bảo tiêu, lại còn xuất hiện nhiều lần. Khẳng định có trá. Còn có Brando gặp chuyện, cậu nhớ lại đi, lịch trình của ngài Brado chỉ có mấy người thân cận như chúng ta biết, tiễn Anka đến nhà ga thì càng ít người biết, vậy thì vì sao kẻ ám sát kia có thể xác định rõ vị trí của tộc trưởng như vậy? Rất nhiều chi tiết nhỏ gắn kết với nhau nhưng không ai để ý......"

Andrea phát hiện mình nói có chút khó hiểu, vì vậy gã vỗ vỗ bả vai Felande nói nhỏ,

"Bây giờ cậu canh chừng ở chỗ này không được rời đi, nhớ chưa! Tuyệt đối không được rời đi, kể cả người khả nghi kia lắc lư trước mắt, nhưng chỉ cần gã không động thủ thì cậu cũng không được động thủ trước, phải kiên trì, trước khi chúng ta nắm chắc một trăm phần trăm thì cậu phải giữ vững lý trí, tôi đi thương lượng với cha cậu một chút, lập tức sẽ trở lại!"

Felande đột nhiên cảm thấy đêm nay chính là lần tôi luyện lớn đầu tiên trong cuộc sống hắc đạo của mình, mà khảo nghiệm chính là sức chịu đựng và tính kiên nhẫn.

Vì vậy hắn kiên định nhìn Andrea, gật đầu nói.

"Yên tâm đi! Andrea! Tôi nhất định sẽ trấn tĩnh, giống như cha, không để kẻ nào đùa giỡn!"

Trong mắt Andrea mang theo mừng rỡ, nhìn Felande thật kĩ rồi quay người đi về phía phòng bệnh của Taylor.

"Tộc trưởng, tôi là Andrea."

Andrea nhỏ giọng gõ cửa.

Vừa rồi Orwell nói cho gã biết, trong khoảng thời gian Taylor ngủ say, Brando ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài hút điếu thuốc thì đều lẳng lặng đứng ở trong phòng, không nói một lời nhìn Talor nằm trên giường bệnh.

Andrea có chút lo lắng cho Brando, nói thật là ngoại trừ chuyện của James. Petrosino mấy năm trước, Brando cho tới bây giờ đều chưa từng (không bình thường) như vậy.

"Tiến vào."

Bên trong truyền đến tiếng Brando.

Andrea nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ánh sáng trong phòng rất dịu nhẹ, bởi vì chỉ có đèn ở đầu giường của Taylor được mở ra.

Brando vẫn lẳng lặng ngồi một mình trên ghế salon cạnh giường bệnh.

Andrea nhẹ nhàng ho một tiếng, đi chậm tới trước mặt Brando, cúi người nói thầm bên tai hắn

"Tộc trưởng, vừa rồi đã xảy ra một vài chuyện kỳ quái, tôi nghĩ là nên báo cho ngài."

Brando gật đầu đứng lên.

"Chúng ta ra ngoài nói."

Andrea liền đi theo Brando đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, hắn lại châm một điếu thuốc kẹp trên tay.

Andrea lo lắng nhìn Brando, trong khói trắng lượn lờ, vẻ mặt âm trầm của Brando lúc ẩn lúc hiện,

"Tộc trưởng, chuyện là như vậy..."