Chương 81: Đau đớn không thể nói

Sau khi Simon hoàn thành nhiệm vụ, chuyện đầu tiên làm chính là đến chỗ Brando báo cáo.

Orwell bởi vì tâm lý bị đả kích nặng nề mà có chút "yếu ớt", lúc xuống xe lấy cớ nói không thoải mái liền chạy về nhà.

Sau khi về nhà, Orwell chui vào lòng vợ tìm kiếm an ủi, nhanh chóng quên đi hình ảnh quá mức quỷ dị vừa rồi.

Vào đêm, người canh giữ ở bên trong biệt thự còn một nửa, chủ yếu là do Felande sắp xếp.

Thật ra đây là chủ ý của Andrea, sau khi phân tích, gã cho rằng chuyện này đích thực là do một gia tộc điên cuồng đi ám sát báo thù.

Nhưng dựa vào trực giác nhiều năm, gã vẫn cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, hoặc là nói ―― còn có rất nhiều điểm đáng ngờ cần phải phân tích.

Nói thí dụ như:

Nhóm phản động xưng bá thiên hạ ở Mĩ đã sớm bị Brando dẹp sạch ―― chỉ còn vài gia tộc không tạo thành uy hϊếp, gia tộc Patterson chuyên về mại da^ʍ.

Hơn nữa mấy năm gần đây thế lực Mafia Italy ở Mỹ đã trải qua nhiều lần thay máu, thế lực hắc đạo Newyork cực mạnh đã sớm là thiên hạ của Mafia Italy, mà Brando cũng là người đứng đầu hắc đạo mới nhất, trẻ tuổi nhất .

Một gia tộc huy động nhân lực tiến vào ám sát ông trùm giới hắc đạo, theo lý thuyết, dù Brando không biết thì gia tộc hắc đạo khác cũng nên biết mới đúng.

Nghĩ vậy Andrea mới hơi giật mình... trừ phi có người cố tình im miệng không nói, hi vọng Brando bị gϊếŧ chết, những người đó có thể nhân cơ hội cướp lấy...

Đương nhiên hiện tại thì những ý nghĩ này cũng chỉ là suy đoán của mình Andrea mà thôi, hết thảy vẫn còn cần chứng cớ.

Andrea không biết Brando nghĩ thế nào, vì thế gã cũng không nói ra ý nghĩ của mình mà chỉ lẳng lặng chờ mọi chuyện dần được hé lộ.

... ... ... ...

Sau khi gia tộc Gabriel bị Simon và Orwell tiêu diệt hoàn toàn, vào một tối cuối tháng 3, nói đúng ra là vào nửa đêm, nhận được một cú điện thoại của một người đàn ông xa lạ.

Người nam nhân này tự xưng là "người vô cùng kính trọng Alexander. Brando", hơn nữa yêu cầu sắp xếp thời gian muốn đích thân gặp mặt Brando một lần, bởi vì sự kiện này có thể liên quan đến tính mạng cả nhà hắn cũng như tiền đồ của hắn.

Mà Andrea từ tiếng nói đè thấp của người đàn ông nghe ra ý tốt, đồng thời cũng cảm thấy thái độ chân thành và chặt chẽ cẩn thận của hắn liền tỏ ý mình sẽ thương lượng với tộc trưởng.

Người đàn ông nọ nhận được cam đoan chân thành của Andrea thì lập tức cúp điện thoại.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Brando.

Thật sự là đêm hôm khuya khoắt, Andrea đoán Brando đã ngủ rồi nên gọi thẳng đến phòng ngủ.

Gã cũng không lo Brando sẽ tức giận.

Đầu tiên là bởi vì tính tình Brando không xấu như vậy;

Thứ hai là bởi vì về phương diện công việc, thái độ Brando luôn tích cực, chỉ cần đề cập đến chuyện trong gia tộc, hắn sẽ thời thời khắc khắc đón nhận.

Quả nhiên, điện thoại vang lên không đến vài giây đồng hồ, Brando đã tiếp điện thoại.

Lúc nhận điện thoại tuy giọng nói có chút khàn khàn nhưng vẫn nghiêm túc nghe xong báo cáo.

"Andrea, ý cậu là người này có thể sẽ cung cấp một vài tin tức quan trọng cho chúng ta?"

Brando giống như đã hoàn toàn tỉnh táo.

Andrea ừ một tiếng, "Nhưng hắn chưa nói thân phận, tôi cũng không thể kiểm chứng."

Brando hắng giọng,

"Andrea, tôi tin tưởng vào phán đoán của cậu, chuyện này do cậu thu xếp, nói với hắn tôi có thể gặp bất cứ lúc nào. Tôi luôn hoan nghênh."

Andrea cười.

"Vậy ngài nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ thu xếp thật kỹ, còn có gửi lời xin lỗi đến Taylor giúp tôi, hi vọng không làm phiền hắn nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

Brando cúp điện thoại.

... ... ... ...

Taylor ngủ không say, vừa rồi lúc điện thoại reo cũng đã tỉnh, thân thể cậu đã tốt hơn nhiều, có thể vận động thích hợp, nhưng không thể quá mạnh.

Brando cúp điện thoại, quay đầu thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.

"Bị đánh thức?" Brando hỏi.

Taylor cười cười nhích lại gần, mãi đến khi đầu đặt lên l*иg ngực Brando.

Lúc Brando ở nhà cũng không quá để ý, khi ngủ luôn cởi trần, chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi đen bất kể trời lạnh hay là nóng.

Taylor áp tai lên ngực hắn nghe tiếng tim đập vững vàng. Âm thanh này khiến Taylor có một loại cảm giác mạnh mẽ đến an tâm, bởi vì lúc Taylor ở bệnh viện từng nhàm chán mà nghe tiếng tim đập của mình.

So sánh mới phát hiện, hóa ra tiếng tim đập của mình nhẹ hơn một chút, còn của Brando mạnh mẽ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy

Taylor vòng tay qua eo Brando, cơ thể cao lớn thon dài luôn khiến cậu say mê:

Nói thí dụ như ―― làn da Brando luôn căng mịn, thể chất đông ấm hè mát, mà cậu thì luôn lạnh, một năm bốn mùa tay chân đều lạnh.

Lúc ngủ, Taylor sẽ theo thói quen mà quấn lên người Brando, nhất là vào mùa đông, cậu sẽ không tự giác mà đan hai chân lạnh lẽo của mình vào chân Brando, người hắn rất ấm, Taylor luôn có cảm giác mình đang ôm một cái gối sưởi, cả người đều thoải mái.

Trước kia có lần tranh thủ lúc tâm tình Brando tốt cậu đã hỏi có vì thân thể cậu quá lạnh mà đạp cậu xuống giường không.

Brando chỉ nhướn mi nói, "Không nghĩ tới vấn đề này."

Nghĩ tới đây, Taylor cong môi cười.

Brando giơ tay vén tóc trên trán Taylor, thấy rõ lông mi và đôi mắt, "Bụng còn đau nữa không?"

Taylor lắc đầu, "Không đau."

Miệng vết thương của Taylor đã hoàn toàn khép lại, nhưng sau phẫu thuật, trên bụng lại để lại một vết sẹo khó coi. Mỗi lần mặc quần áo, nhìn thấy vết thương trên bụng mình Taylor lại thấy không thoải mái.

Brando ừ một tiếng, vươn tay muốn tắt đèn.

Taylor nắm lấy tay Brando.

"Không muốn ngủ?" Brando buông tay.

Taylor ừ một tiếng, nâng một chân gác lên đùi Brando, chống cánh tay ngồi dậy, một bàn tay bắt đầu vuốt ve ngực Brando, thấp giọng nói,

"Không ngủ được, gần đây lúc nào cũng ngủ..."

Brando cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ của Taylor đang đặt trên ngực mình, một bàn tay trùm lấy tay cậu nói:

"Taylor, em bị thương, em nên nghỉ ngơi."

Taylor kéo kéo chăn, cánh tay vờn quanh cổ Brando, nhẹ nhàng thổi khí bên tai,

"Em đã khỏe rồi..."

Thấy Brando vẫn ngồi im không hề có ý động tay, Taylor dứt khoát lật chăn ra, ngồi lên thắt lưng Brando, liếʍ liếʍ môi nhìn hắn, chủ động hôn đôi môi mím chặt.

Bàn tay ấm áp của Brando chậm rãi vuốt ve sau lưng Taylor, miệng vẫn mím chặt, đầu lưỡi Taylor không đi vào được chỉ có thể liếʍ liếʍ môi.

Cậu ngẩng đầu, "Brando, anh không muốn làm?"

Brando nhìn chằm chằm vào Taylor, "Taylor, em nên nghỉ ngơi, chứ không phải làʍ t̠ìиɦ."

Taylor cau mày, ngón tay đi xuống lưu luyến giữa hai chân Brando, "Nhưng mà, anh đã..."

"Đó là phản ứng sinh lý."

Brando mặt không chút thay đổi nói, bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai cậu, "Ngủ đi."

Taylor lắc đầu, "Nhưng mà em muốn làm, " cậu mỉm cười với hắn, "Em muốn..."

Nói xong Taylor lại một lần nữa lấn tới hôn môi Brando.

Taylor hôn vài cái, bàn tay bắt đầu vuốt ve đùi Brando, Brando cúi đầu thở dốc một tiếng, đầu lưỡi Taylor tiến vào trong miệng Brando, bắt đầu hôn sâu.

Brando đột nhiên giữ lấy tóc Taylor, một bàn tay ôm eo Taylor, để cậu nghiêng người không bị mình đè lên, cúi đầu dùng sức hôn.

Brando hôn rất mãnh liệt, oxy trong phổi Taylor như bị cái hôn này cướp hết.

"Hô..."

Taylor thở dốc, hai gò má đỏ bừng, thân thể mềm mại tựa lên vai Brando, "Em muốn..."

Hắn rốt cục gật đầu, "Em nằm im, chớ lộn xộn."

Taylor cười cười, Brando đặt cậu nằm thẳng lên giường, "Nếu em nằm bất động anh có ghét không?"

Brando nhìn Taylor không nói gì, quỳ ở trên giường, tách hai chân Taylor, cố gắng không đè lên nửa người trên của cậu.

Nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương ở bụng Taylor thì đột nhiên hắn ngừng lại.

Taylor cúi đầu nhìn bụng mình, vội vàng kéo chăn che lại, lo lắng hỏi Brando,

"Vết sẹo này có phải rất xấu hay không?"

Brando đột nhiên ôm chặt Taylor vào lòng. Hai người ôm nhau ở trên giường.

"Làm sao vậy?" Taylor kỳ quái hỏi.

"Stuart. Taylor, lúc bị thương rất đau phải không?" Brando thấp giọng hỏi, cằm đặt trên vai Taylor.

Taylor ừ một tiếng, "Nhưng một chút cũng không hối hận."

Brando không lên tiếng, bàn tay vuốt ve eo Taylor.

Taylor từ phía sau lưng vuốt ve mái tóc dài của Brando, nói tiếp,

"Em chỉ quan tâm đến an toàn của anh, em không hy vọng anh bị thương, dù có chết em cũng không muốn anh bị thương. Brando, còn nhớ lần trước anh bị thương không? Em cảm thấy mình như đã chết vậy."

Taylor cảm thấy Brando ôm mình thật chặt, cậu có chút "được sủng ái mà lo sợ", đỏ mặt đẩy Brando, "Anh làm em đau."

Brando hơi thả lỏng tay nhưng vẫn ôm cậu vào lòng.

"Brando, thật ra anh rất tức giận đúng không? Có phải lúc đó anh nghĩ em sẽ chết? Cho nên anh tức giận sao?"

"Taylor, sau này không được nói chết. Biết không?"

Khi nói những lời này, giọng Brando rất dịu dàng, ấm áp giống như ngọn đèn ở đầu giường vậy, Taylor khó có thể tin được mà dựng thẳng lỗ tai.

"Nhưng mà anh nói muốn trừng phạt em, em sợ, Brando, có thể không trừng phạt em không?"

Taylor thử thăm dò hỏi, lúc đó cậu thật sự bị Brando dọa sợ.

Trước kia cho dù biết mình sẽ bị Brando trừng phạt, Taylor vẫn sẽ thành thành thật thật chờ đợi nó đến, nhưng hiện tại cậu trở nên thông minh hơn, lúc tâm tình Brando tốt, cậu sẽ chủ động cầu xin xem hắn có thể tha cho mình không.

Brando không trả lời ngay, nhưng bàn tay ấm áp vuốt ve miệng vết thương của Taylor, làm cậu khó nhịn hỏi

"Brando, có phải vết sẹo này rất xấu hay không? Cho nên anh không muốn nhìn thấy nó?"

Brando dường như đang chìm vào suy nghĩ, im lặng một lúc lâu mới nói,

"Taylor, thật ra đây không phải đau nhất, em hiểu chứ?"

Taylor không biết Brando đang nói gì, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, ở dưới ngọn đèn, mái tóc đỏ có vẻ càng thêm rực rỡ.

"Em không rõ, có phải không?" Brando hỏi.

Taylor gật gật đầu, "Brando, vậy cái gì mới là đau nhất?"

Brando đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người ôm Taylor vào trong ngực đi ra ngoài.

"Brando, chúng ta đi đâu vậy?" Taylor ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn, nghi hoặc hỏi.

Brando lập tức đi vào thư phòng, đặt Taylor lên chiếc giường mà lúc trước xăm hình cho Taylor, đã lâu không sử dụng nhưng Taylor luôn lau dọn sạch sẽ.

Taylor ngay lập tức biết được ý đồ của hắn.

"Brando, anh muốn xăm cho em sao?"

Taylor hỏi, hai tay đặt ngang trước ngực, bởi vì đã có kinh nghiệm, Taylor lúc này hờ hững hơn rất nhiều.

Brando nhìn thật sâu vào Taylor, hai tay đeo găng trắng, sau đó vén tóc cậu lên lộ ra cả khuôn mặt.

"Phải, bảo bối." Nói xong, Brando cúi đầu hôn lên trán Taylor.

Taylor cúi đầu cười, "Vì sao phải xăm hình?"

"Không phải em không thích vết sẹo này sao?"

Brando chuẩn bị các công cụ cần dùng.

Taylor nhìn chằm chằm vào động tác của Brando, đột nhiên thấy Brando mở ngăn kéo cầm một khẩu súng đặt ở bên cạnh đầu Taylor.

"Taylor, xăm rất đau, nhất là xăm lúc tỉnh, cho nên em nhất định không được khóc."

Brando mặt không chút thay đổi nói đến đây, sau đó vươn tay vuốt ve vết sẹo trên bụng Taylor.

Taylor hoảng sợ, nhớ lại lúc trước xăm Brando sẽ để cậu dùng thuốc, ngủ một giấc dài, mặc dù vậy sau khi Taylor tỉnh lại vẫn cảm thấy không thoải mái, nếu như tỉnh táo... Taylor mở trừng hai mắt, cầu xin nói.

"Brando, có thể không xăm lúc tỉnh được không?"

"Không được." Brando lạnh lùng nói.

"Em sợ đau.".

Brando hừ lạnh một tiếng,

"Taylor, không phải em muốn biết cái gì mới là đau nhất sao? Tôi sẽ cho em biết."

Taylor còn muốn cầu xin Brando đừng như vậy, nhưng hắn lại nói tiếp,

"Taylor, nếu em khóc hoặc là kêu ngừng, tôi sẽ dùng khẩu súng này gϊếŧ em."

Taylor im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, loại tính cách quỷ dị này của Brando làm cậu khó có thể nắm lấy, nhưng lời đã nói ra cũng không phải đùa.

Taylor ừ một tiếng.

"Biết tôi muốn xăm hình gì trên bụng em không?"

Taylor lắc đầu."Hình gì?"

"Hoa tường vi." Brando trầm giọng nói.

"Taylor, em sẽ thích. Hoa tường vi rất đẹp, không phải sao?"

Taylor nín thở, nhìn hắn cầm một cái kim thật dài, dính một ít màu đỏ, sau đó không chút do dự đâm vào da mình.

Taylor vừa đau vừa sợ, cảm giác kim châm vào da rồi rút ra ngoài, xung quanh chỗ bị châm, rồi còn bị chảy máu.

Taylor mở to hai mắt nhìn động tác của Brando, từ trước đến nay cậu không có cảm tình với kim châm, cứ nhìn thấy là sợ.

"Đừng... !"

Brando vừa chuẩn bị cắm châm thứ hai thì Taylor hoảng sợ ngã từ trên giường xuống.

"Ư ―― "

Taylor ngồi dưới đất xoa xoa phần eo bị ngã có chút đau, lúc ngẩng đầu lại thấy hắn đang cầm súng chĩa vào đầu mình.

Taylor lúc này mới nhớ tới lời nói vừa rồi của Brando.

"Bran... Brando, đừng, đừng mà..."

Taylor rốt cục vẫn bị dọa đến phát khóc.

Chống cánh tay lui về sau, Brando vẫn đứng ở chỗ cũ, họng súng thẳng tắp nhắm đến tim Taylor, khuôn mặt âm trầm.

"Ô ô ô... Chủ nhân... Đừng mà..."

Taylor tựa lên tường nức nở nhìn về phía Brando.

Trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì đặc biệt, "Taylor, em biết mạng em là của ai không?"

Taylor dùng cánh tay lau nước mắt, gật đầu nói, "Là của anh, mạng em là của anh."

Brando ừ một tiếng, "Nếu vậy, vì sao tôi không thể gϊếŧ em?"

"Chủ nhân, em muốn ở cùng anh. Nếu chết, em sẽ không thể thấy được anh. Em xin anh. Đừng!"

Taylor nói thật, cậu rất sợ chết, nhưng cậu càng không muốn rời khỏi Brando, có điều nếu hắn thật sự quyết định để cậu biến mất, Taylor cũng bất lực.

Brando cứ thể lẳng lặng nhìn Taylor, một lát sau mới nói một câu, "Taylor, đây là đau."

Nói xong, Brando không chút do dự bóp cò, nã một phát súng.

Tiếng súng rất lớn, lập tức chấn động cả tòa nhà.

"A ――――! !"

Taylor sợ hãi kêu một tiếng, thân thể theo phản xạ có điều kiện mà cuộn tròn lại, ôm đầu sụp xuống.

Viên đạn bắn lên vách tường ngay vị trí trên đầu Taylor, vách tường nát vụn, vôi rơi tung toé lên lưng Taylor, cậu vừa đau vừa hoảng, khóc càng to.

"Không được khóc."

Brando lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo không kiên nhẫn, lập tức đi đến ghế salon cạnh tủ sách, bắt chéo hai chân, khẩu súng đặt ở trên bàn trà, sau đó châm một điếu thuốc, hút sâu một hơi.

... ... ... ...

Felande bị tiếng súng làm bật tỉnh, tưởng là trộm cướp hay sát thủ nào xông vào liền lập tức bật dậy, còn chưa kịp mặc đồ ngủ, quơ lấy khẩu súng đặt ở dưới gối đầu xông ra hành lang.

Chạy dọc hàng lang, Felande không phát hiện ra ai, chỉ thấy cửa thư phòng Brando đang mở, đèn cũng đang bật.

Felande lập tức đi tới, thấy cha Brando chỉ mặc quần đùi màu đen ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, mà ba Taylor thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm hai chân ngồi xổm cạnh tường, mái tóc dài màu đen rối tung, phía sau là vách tường nát vụn, Felande liếc mắt một cái liền nhìn ra dấu vết của đạn.

"Cha, sao... làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Felande nhìn tình cảnh trước mắt mà không biết phải làm sao, nhất là giờ phút này ba ba đang cắn chặt môi, nước mắt lã chã.

Felande nhìn thấy vừa kinh hãi lại đau lòng.

Tay phải Brando kẹp thuốc lá, quay đầu nói với Felande, "Felande, quay về phòng ngủ đi."

Felande chưa bao giờ dám ngỗ ngược Brando, mà chuyện Brando không có ý định nói cho hắn, hắn sẽ không chủ động hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt Brando không chút biểu tình, Felande lập tức cất súng định quay về phòng ngủ, tuy rằng trong lòng lo cho Taylor muốn chết.

Trước khi đi ra, Felande vẫn không nhịn được mà nói,

"Cha, thân thể ba ba từ trước đến nay không tốt, ngài đừng làm hắn sợ."

Brando ừ một tiếng, phất tay nói, "Quay về phòng ngủ đi, con trai."

"Chúc cha ngủ ngon."

Nói xong, Felande liền cung kính cúi đầu đi ra, còn ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại.

Nhưng Felande không trở về phòng ngủ mà bất an đi tới đi lui ngoài hành lang, trong lòng cầu nguyện ba ba ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Felande biết rất rõ một quy định bất thành văn của gia tộc Brando, mọi người trong gia tộc ―― bao gồm cả Anka và mình, đều không có quyền can thiệp vào chuyện của Brando và Taylor.

Cho dù Felande là con của bọn họ cũng không có quyền gì.

Trong thư phòng, Brando cứ thế lẳng lặng nhìn điếu thuốc đang cháy, trong lớp khói trắng, đôi con ngươi xanh nhạt của Brando nhìn chằm chằm vào Taylor.

Mà Taylor thì ôm đầu gối dựa lên tường nức nở.

Mãi đến khi Brando bóp tắt thuốc lá, Taylor mới ngẩng đầu nhìn.

Brando vẫy tay với cậu, "Lại đây."

Taylor lập tức lau nước mắt đứng dậy bước đến trước mặt Brando.

"Chủ nhân..."

Taylor đứng trước mặt hắn cúi đầu gọi, mái tóc đen bóng xõa trước ngực, Taylor mím chặt môi, vì nín nước mắt mà tròng mắt đỏ bừng.

Brando mở ra hai chân, sau đó vươn tay ôm eo Taylor để cậu nghiêng người ngồi trên đùi mình.

Hai tay ôm lấy cổ Brando, khóc òa lên, nước mặt rơi trên lưng hắn.

Bàn tay ấm áp của Brando vuốt ve tấm lưng gầy yếu của cậu.

"Brando, em rất sợ..."

Taylor vừa khóc vừa nói.

Brando ôm chặt lấy Taylor, trầm giọng nói,

"Taylor, đừng sợ. Tôi sẽ báo thù cho em, những người đó, một người cũng trốn không thoát, tôi muốn bọn họ phải trả giá cho hành vi ngu xuẩn của bản thân."

Taylor cúi đầu ừ một tiếng, gật gật đầu, sau đó đột nhiên bật cười.

Cậu hít hít cái mũi, cười tươi dùng mặt cọ lên cổ hắn.

Brando túm chặt lấy tóc cậu, hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhạt.

Taylor ôm cổ Brando nóng bỏng hôn đáp lại, mở miệng ra hi vọng hắn có thể thỏa mãn mọi thứ mình muốn.

Hết thảy đều tiến hành một cách im lặng.

Brando đẩy Taylor lên salon, tóm lấy hai chân Taylor, thô lỗ làʍ t̠ìиɦ với cậu.

"A ―― dùng lực ―― ưʍ... ~ "

Taylor cảm thấy Brando lúc này thật sự là rất thô lỗ ―― phải biết rằng từng ấy năm lúc làʍ t̠ìиɦ hắn vẫn luôn nhẫn nại, kỹ thuật cao siêu, rất ít khi thô lỗ và trực tiếp như hôm nay.

Nhưng cậu vẫn điên cuồng mê say thân thể ấy, chỉ cần nhìn thấy cơ thể của Brando, Taylor sẽ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Mà hắn tuy rằng giữ im lặng nhưng thân thể lại mãnh liệt va chạm. Theo tuổi tác tăng lên, Taylor càng thích kết hợp với Brando như vậy.

... ... ...

Vừa rồi bên trong đột nhiên không có tiếng gì, Felande bởi vì lo lắng nên cúi người dán tai lên cửa nghe ngóng.

Nhưng trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của Taylor.

Felande che miệng lùi về sau mấy bước, biết là cha và ba ba đang "làm chuyện người lớn" trong thư phòng vì thế hắn mặt đỏ tai hồng chạy nhanh về phòng ngủ của mình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại chui vào trong chăn trùm kín đầu, trái tim đập loạn xạ.

Không thể tin được người lạnh lùng như cha cũng sẽ làm loại chuyện này..

Felande không thể tưởng tượng hoặc là nói không dám tưởng tượng bộ dạng cha lúc xúc động.