Chương 82: Benjamin

Rất nhanh, khoảng 10h tối ngày hôm sau, người đàn ông thần bí kia gọi cho Andrea.

Andrea sắp xếp buổi gặp mặt ở một nhà hàng nhỏ tên là "Louis" – nhà hàng Brando chưa từng đến, phòng đã được đặt trước, chín giờ tối gã sẽ đi cùng Brando. Người đàn ông nọ lại yêu cầu lần nữa, hi vọng Andrea sẽ giữ bí mật, còn mong ngoài Brando và Andrea ra sẽ không ai biết chuyện này.

Andrea cam đoan nhất định sẽ giữ bí mật, gia đình hắn cũng sẽ tuyệt đối an toàn. Andrea cũng chuyển lời "luôn hoan nghênh" của Brando.

―――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――

Ngày hôm sau Taylor rời giường muộn, ngủ thẳng đến buổi trưa.

"Ưʍ..."

Ngồi ở trên giường duỗi lưng một cái, híp mắt, phát hiện bên ngoài đã sáng trưng, rèm đã được kéo ra, vườn hoa tràn ngập những bụi cây đỗ quyên rực rỡ.

"Brando?"

Taylor khoác áo ngủ đứng dậy, chân trần đi trên thảm sàn, buộc dây lưng áo ngủ, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng im ắng, cậu có thể nghe thấy tiếng người đi đường cũng như tiếng xe chạy ngoài đường, còn có tiếng cười nói của Will và nhóm Felande trong sân.

Taylor đột nhiên nhớ tới lúc trước khi mình còn vị thành niên, Brando luôn dung túng mình ngủ nướng đến giữa trưa, mà hắn thì vất vả làm việc trong kho. Trừ phi có việc gì đặc việc, còn không thì luôn để cậu ngủ. Khi đó dù sao Taylor vẫn còn là một thằng nhóc, thật sự là lười nhác hơn so với hiện tại.

"Brando?"

Taylor lại gọi một tiếng.

Đến khi đẩy cửa thư phòng, Taylor mới thấy hắn đang ngồi ở trên ghế salon, cúi đầu lật xem một quyển sách.

Thư phòng có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, lúc ánh mặt trời chiếu vào, cả căn phòng như thấm trong ánh sáng ấm áp của mùa xuân. Brando được bao phủ trong ánh mặt trời. Nghe thấy tiếng, hắn ngẩng đầu,

"Rốt cục cũng rời giường?"

Trong lời nói mang theo ý trêu chọc.

Taylor cười cười, cúi đầu mới phát hiện mình đi chân đất.

"A. Quên đi dép..." Taylor đỏ mặt nói.

Brando gấp sách lại ném qua một bên, vẫy tay, "Lại đây, Taylor."

Taylor cười đi tới.

Brando nắm cả eo Taylor để cậu ngồi trên đùi mình.

"Phòng quét sạch sẽ rồi sao?"

Taylor quay đầu nhìn về phía tường phòng, mảnh vôi vụn tối hôm qua đều biến mất.

Brando ừ một tiếng."Đều được người hầu dọn sạch."

Taylor cười ha ha, ôm cổ Brando nói, "Sao không gọi em dậy?"

"Tôi thử rồi, nhưng em ngủ rất say." Brando trả lời.

Taylor vươn ngón tay chọc chọc lên ngực hắn, "Còn không phải tại anh... Ha ha...", "Buổi sáng ăn gì?"

Brando mím môi."Chưa ăn gì."

Cậu cau mày.

"Brando, anh nên gọi em dậy làm bữa sáng chứ, anh làm việc cả ngày đến đêm như vậy không ăn sáng sẽ hỏng dạ dày đó!"

Mỗi lần cậu không làm đồ ăn thì hắn sẽ nhịn luôn.

"Tôi biết." Brando nhàn nhạt nói.

"Biết mà anh còn không ăn sáng?" Taylor bắt đầu lèm bèm.

"Không có em thì ăn làm gì." Brando cầm lấy tay Taylor đặt lên môi hôn một cái.

Taylor đỏ mặt, "Thật?"

"Ừ."

"Vậy bây giờ anh có đói không?" Taylor hỏi.

Brando ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Bây giờ đã là mười một giờ trưa."

"A ――!"

Taylor kinh ngạc nhảy dựng lên,

"Em phải đi làm cơm trưa! Quần áo ngày hôm qua của anh em cũng chưa giặt, phòng còn phải dọn dẹp lại, thật nhiều việc aaa! ..." Taylor bắt đầu cằn nhằn.

Brando im lặng nghe cậu nói.

"Được rồi, em đi làm cơm trưa. Brando, hôm nay em định đến chỗ kiểm sát trưởng Hall, hiện tại ông ở viện dưỡng lão Ludwig. Anh có muốn đi cùng không?" Taylor xoay người nhìn vào mắt Brando.

"Mấy giờ?"

Taylor nghĩ nghĩ,

"Ừm, đại khái là tầm 2h chiều. Em đã hẹn rồi! Chỉ là gần đây lúc nào cũng bận! Hôm nay mới có thể đi thăm ông ấy."

Brando gật đầu, "Được, buổi chiều chúng ta cùng đi."

Taylor cười, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, sau đó chạy về phòng ngủ đi dép rồi mới vội vàng xuống.

"Cẩn thận một chút, Taylor."

Brando không vui nhìn cậu vội vàng chạy xuống lầu.

Taylor le lưỡi, đi chậm lại, vừa xuống cầu thang thì chui luôn vào phòng bếp.

"Brando, em đun cho anh ít sữa, anh phải uống hết đó! ―― "

Taylor đứng ở cửa phòng bếp nói vọng lên tầng hai, lại thấy hắn đang đứng trên hành lang nhìn mình.

Brando đứng ở trên tầng hai không biểu cảm gật đầu, sau đó xoay người trở về phòng.

... ... ... ...

Lúc trước, Taylor luôn phải nằm trên giường thật sự là nghẹn chết, thậm chí cả mặc quần áo cũng là Brando làm.

Người luôn thích bận rộn như Taylor đã sớm chịu không nổi, hiện tại có thể đi lại tự do, cậu gần như làm cả trưa.

Bắt đầu từ mười một rưỡi, Taylor giặt quần áo, sau đó dọn lại phòng. Dọn xong đại khái đã đến 1 giờ trưa. Liền lôi kéo Brando ra ngoài.

Đến cửa hàng mua một ít hoa quả tươi và vật dụng hàng ngày, sau đó lái xe đến viện dưỡng lão.

... ... ...

Hai người bận rộn cả một buổi chiều, đến khoảng 8 giờ tối, Taylor mời Andrea đến ăn tối.

Sau đó Brando và Andrea cùng nhau đến nhà ăn Louis gặp mặt người đàn ông thần bí kia, Will lái xe.

Lúc đến nhà ăn, người nọ đã tới đó chờ.

Andrea đi theo Brando, Will canh ở trong xe đảm bảo không có nhân vật khả nghi nào theo sau.

Louis là một nhà ăn không lớn, nhưng rất thích hợp để nói chuyện bí mật, khách sạn lớn ngược lại sẽ nguy hiểm hơn.

"Brando, ngài chờ một chút."

Sau khi vào cửa, Andrea để Brando chờ, tự mình tới quầy phục vụ.

Sau khi biết người khách nọ đã đến, Andrea lập tức đến nói cho Brando:

"Tộc trưởng, chỉ có một người đến, là một thanh niên, hiện tại đang ở bên trong."

Brando gật đầu,

"Chúng ta đi vào."

Hai người vừa đi vào phòng, người của gia tộc bắt đầu lục tục đi tới đại sảnh nhà ăn làm bộ như khách hàng, vừa ăn vừa quan sát bốn phía xung quanh.

Nhóm Will thì ở bên ngoài quan sát.

... ... ...

Andrea đẩy cửa gỗ, thấy một thanh niên đang ngồi trong phòng.

Người thanh niên này đeo một cái kính gọng màu vàng nhìn có vẻ nhã nhặn, không giống như người đang chịu áp lực, khi thấy Brando, người nọ hơi sửng sốt, sau đó bất an đứng lên.

"Bran..."

Người nọ vừa định chào hỏi thì Andrea liền im lặng lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói, tránh người khác chú ý.

Đợi Brando vào phòng đóng cửa lại, Andrea mới quay đầu nhìn người nọ, kinh ngạc nói:

"Benjamin!"

Benjamin này là thiên tài về luật, Andrea đã sớm nghe đến thanh danh của hắn. Hắn là cố vấn luật rất nổi danh trong giới hắc đạo Mĩ Quốc, một vài cố vấn luật làm trong chính phủ Mĩ Quốc cũng không phải là đối thủ của hắn, từ lúc hành nghề đến giờ hắn chưa từng thua vụ nào! Bây giờ hắn đang làm trong gia tộc Antonio, là cố vấn cho tộc trưởng gia tộc Antonio.

Mấy năm trước Andrea từng gặp và quen biết với hắn trong hội nghị gia tộc do Victor chủ trì. Andrea lúc ấy còn vì suy nghĩ khôn khéo và tri thức pháp luật phong phú của Benjamin mà kinh ngạc không thôi. Bởi vì Andrea biết, cố vấn luật của Brando cũng không phải tốt nhất, đôi khi sẽ gặp bất lợi.

"Hai người biết nhau?" Brando nghi hoặc nhìn Andrea.

Andrea lập tức gật đầu, kích động giới thiệu với Brando,

"Tộc trưởng, vị này là cố vấn luật đứng đầu của gia tộc Antonio, ngài Benjamin! Vào năm 1929, Benjamin tốt nghiệp hai khoa luật và sinh vật công trình ở trường đại học Pennsylvania, Mỹ, từ đó cho tới nay đều làm việc trong gia tộc Antonio, là cố vấn trong gia tộc bọn họ, cũng là một nhân vật truyền kỳ chân chính!"

Tại cái thời đại hỗn loạn và mê mang này lại có thể kiên trì học tập, hơn nữa cuối cùng còn lànhân tài tốt nghiệp từ đại học Pennsylvania trực thuộc khối trường học Ivy League thì thật sự là của hiếm trong của hiếm. Có thể thấy được chàng thanh niên diện mạo xấu xí trước mắt này phải là vô cùng xuất sắc mới có thể duy trì được tinh thần nghiên cứu khắc khổ khác hẳn với người thường như thế!

Brando từ trước đến nay luôn tin tưởng lời nói của Andrea, vì thế trong mắt tràn ngập tán thưởng liếc Benjamin một cái, sau đó chủ động vươn tay nói:

"Rất hân hạnh được gặp, Benjamin!"

Benjamin được sủng mà lo nắm lấy tay Brando nói: "Rất hân hạnh được gặp, ngài Brando!"

Brando gật đầu, ba người ngồi xuống, nhà ăn đã dựa theo yêu cầu trước đó của Andrea mà bưng đồ uống lên.

Bởi vì bây giờ vẫn còn ở thời kì cấm rượu nên trong phòng ăn không có đồ uống có cồn, ba người liền bắt đầu nói chuyện.

"Ngài Brando, tôi rất vui và kinh ngạc khi ngài có thể đối đãi một cách nghiêm túc và chân thành với một nhân vật không có tiếng tăm gì như tôi trong lần đầu gặp! Tôi thật sự vô cùng cảm tạ!"

Benjamin chân thành nói.

Nói thật ra người thông minh như Benjamin và Andrea đều biết. Hiện tại luận về thực lực, Brando đích thực là người đứng đầu phản động Newyork, nhưng vẫn có thể khiêm tốn hữu lễ như vậy đúng là làm cho người ta giật mình!

Cũng không khỏi làm cho người ta tán thưởng!

Brando phất tay, nắm lấy tay Benjamin nói,

"Tôi là Alexander. Brando, hiện tại có hai điểm nhất định phải nói rõ một chút.

Thứ nhất: cậu cũng không phải là người không có tiếng tăm gì, cậu là một nhân vật vô cùng có danh tiếng mà mọi người đều biết;

Thứ hai: Brando tôi vẫn cảm thấy lễ phép là đạo đức cơ bản nên cậu không cần cảm thấy giật mình, bình thường tôi vẫn như vậy."

Andrea chăm chú nhìn Brando, sau đó lại quay sang cười với Benjamin tỏ vẻ đồng ý với lời của Brando.

"Ngài đúng là một nhân vật phi phàm!"

Benjamin kinh ngạc nói, cảm thấy lựa chọn của mình quả thật là rất chính xác!

Mà bản thân Brando cũng giống như mọi người đánh giá, là một người muốn lễ có lễ, khiêm tốn nhã nhặn! Đúng là một người đàn ông chân chính!

Brando lại vỗ nhẹ lên tay Benjamin:

"Cậu Benjamin, hiện tại tôi cùng với quân sư Andrea của tôi đều ở đây, cậu có thể nói tất cả những gì muốn, không cần sợ gì hết, chúng tôi sẽ cam đoan an toàn của cậu và người nhà. Mọi người sẽ không phải chịu tổn thương gì."

Benjamin gật đầu bắt đầu vào thẳng vấn đề:

"Brando, ngài phải biết rằng tôi mải miết khổ học, mười năm nghiêm túc nghiên cứu lỗ hổng luật pháp Mĩ Quốc và phương pháp đối phó tình huống đột phát, hơn nữa cẩn trọng làm việc cho gia tộc Antonio! Quần quật liều chết liều sống giống một con chó!"

"Chuyện tôi muốn nói có liên quan tới gia tộc Antonio, nhưng đầu tiên tôi cần nói rõ ràng, không phải tôi phản bội gia tộc này, mà tại Antonio không tôn trọng tôi!"

Lúc Benjamin nói xong những lời này, hai mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt, hai má hơi giật giật.

Brando còn nghiêm túc gật đầu vỗ bả vai Benjamin nói:

"Tôi tin cậu."

Benjamin khụ một tiếng, sau đó tiếp tục nói:

"Thật ra bất cứ ai ở Newyork đều nhìn ra. Gia tộc dưới sự dẫn dắt của ngài diệt trừ Victor, hiện tại Newyork là thiên hạ của phản động Italy, mà ngài là người đứng đầu giới phản động!"

Brando ừ một tiếng, không có ý tán thành hay là không tán thành, chỉ tỏ ra mình vẫn đang nghe Benjamin nói.

"Nhưng mà", Benjamin đột nhiên nghiêm túc nói,

"Ngài biết không? Gia tộc bọn họ cũng không thừa nhận địa vị tôn quý của ngài, chỉ qua loa cho có mà thôi! Tôi đã sớm nhìn thấu, từ sau khi ngài thâu tóm sự nghiệp đánh bạc của gia tộc Petrosino, nhất định sẽ trở thành ông trùm hắc đạo! Cái đám đần độn ngồi không mà hưởng bọn họ còn tưởng rằng ngài ăn may! Trong lòng bọn họ tràn đầy bất mãn với ngài!"

Brando nhướn mi, sắc mặt lạnh tanh không nhìn ra cảm xúc trong lòng, "Vậy bọn họ có biểu hiện cụ thể gì không?"

Benjamin gật đầu,

"Dưới đây chính là những điều tôi muốn nói! Có phải vào 14 tháng 2 năm nay có một gia tộc tên là Gabriel tiến hành phương thức ám sát ngài không?"

"Làm sao cậu biết?" Brando nghi hoặc hỏi.

Andrea cũng kinh ngạc nhìn Benjamin.

Benjamin cười lạnh một tiếng,

"Thật ra hai gia tộc khác cũng biết! Ron. Patterson gia tộc Patterson và tộc trưởng Antonio gia tộc Antonio cũng biết! Chuyện là như vậy..."

... ... ... ... ...

Andrea và Brando đã hiểu rõ toàn bộ sự việc:

Thật sự thì lúc gia tộc Petrosino vừa mới nhập cư trái phép đến Mĩ Quốc đã có quan hệ khá tốt với Patterson và Antonio, thậm chí quan hệ với gia tộc đứng đầu hắc đạo Mĩ Quốc hồi đó – Victor, cũng rất tốt.

Những lúc rảnh rỗi, gia tộc Victor thường mời mấy tộc trưởng của các gia tộc lớn tới "Trường đua ngựa tháng năm" nổi tiếng, ngoại trừ gia tộc Brando ―― rất rõ ràng, ngay từ lúc đó lão Victor đã ý thức được uy hϊếp từ gia tộc Brando đối với hắn, không ngừng thầm mượn sức các gia tộc khác.

Cứ thế, gia tộc Petrosino và tam đại gia tộc ở Newyork làm thân. Cho nên khi gia tộc Gabriel tìm tới báo thù, bọn họ thật ra cũng từng đến chỗ Ron. Patterson và Antonio tìm kiếm trợ giúp, bọn họ nghe nói hai gia tộc này có quan hệ tốt với gia tộc Petrosino, lúc trước cũng thường xuyên qua lại.

"Bọn chúng quyết định im miệng đúng không?" Andrea hỏi.

Benjamin gật đầu,

"Đến giờ tôi vẫn còn nhớ tình hình lúc đó! Ron. Patterson và Antonio đến khu nhà cấp cao của Antonio nằm ở khu Brooklyn! Bọn họ đều quyết định im miệng không nói, chỉ nhìn nhau cười!"

Andrea căm tức vỗ lên bàn,

"Ngậm miệng không nói? Hừ, ý là ủng hộ đúng không? ! Nếu bọn chúng không muốn giúp bọn họ, nhất định sẽ báo chuyện này cho tộc trưởng chứ không phải là giả vờ cái gì cũng không biết!"

Benjamin không chút do dự gật đầu.

Andrea nói với Brando:

"Tộc trưởng, ngài xem, Ron. Patterson là phản động Mĩ Quốc, ngay từ đầu đã không vừa mắt với "Quang vinh xã đoàn" Italy (tên Mafia cũ), trước kia hắn đi theo lão Victor, hiện tại cũng chỉ có thể theo đuôi Antonio. Mà Antonio lại thầm có dã tâm, muốn thay thế gia tộc chúng ta! Thật ra chính là muốn mượn gia tộc Gabriel để diệt trừ ngài... !

Brando mặt không chút thay đổi phất tay,

"Andrea, mấy chuyện này tôi đã sớm nghĩ tới. Chẳng qua là tôi muốn có căn cứ chính xác hơn, nếu cậu Benjamin hôm nay đã nói hết mọi chuyện cho tôi. Tôi sẽ xử lý thích đáng. Cậu không cần kích động."

Andrea vừa rồi có chút tức giận, chỉ cảm thấy mấy tên chó chết này có mắt như mù!

Gia tộc Brando lúc trước đúng là xuất thân kiểu "nhà giàu mới nổi", nhưng bản thân Brando và những bước đi của hắn luôn khiến người ta sợ hãi không thôi, đó chính là kiệt tác của hắc đạo!

Bản thân Brando chính là hóa thân của hắc đạo! Bọn họ dựa vào cái gì mà dám khinh thường?! Nhưng khi nghe xong lời nói của Brando, Andrea gật đầu, từ trước đến nay gã luôn nghe lời Brando, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng.

Brando quay đầu nhìn Benjamin, lại một lần nữa nắm tay Benjamin nói:

"Cậu Benjamin, tôi thật sự muốn biết vì sao cậu lại nói những điều này với chúng tôi, phải biết rằng chỉ cần cố chủ Antonio của cậu xưng bá Newyork, tiếng tăm của cậu cũng sẽ tăng lên, giá trị con người cũng lớn dần."

Benjamin lắc đầu, đẩy kính lên,

"Không, không, ngài Brando! Cái tôi thật sự muốn nói, là thứ nhất, không ai thích hợp với vị trí đứng đầu giới hắc đạo Newyork như ngài! Điểm này tôi đã sớm xác định, ngài tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng những gì ngài làm khiến tôi luôn kính nể không thôi!"

"Điểm thứ hai là, tôi ở trong gia tộc Antonio cũng không có đãi ngộ tốt gì! Ngài có biết không? Chúng ta là những người sinh hoạt tại thế giới ngầm, nhưng thế cũng không có nghĩa là thế giới ngầm cũng không có trật tự, không có công bằng và tôn nghiêm!"

"Bạn của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Brando cẩn thận hỏi, con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào Benjamin.

Benjamin hừ lạnh một tiếng:

"Tôi có một người em trai, vợ nó là một thiếu nữ người Mỹ rất xinh đẹp, con trai Antonio ―― chúng tôi đều gọi hắn là Antonio con. Tên này lợi dụng tiền của và quyền thế mê hoặc vợ nó, hơn nữa còn xảy ra quan hệ bất chính! Em trai tôi muốn nói chuyện phải trái với hắn, không nghĩ tới gã lại tống nó vào tù! Tội danh là ―― cướp đoạt tài vụ! Tôi định đến chỗ Antonio nói rõ tình huống, hi vọng hắn có thể giúp đỡ, phải biết là tôi chỉ có một đứa em trai này! Nhưng Antonio lại bảo tôi đừng chõ mõm vào! Nếu không hắn cũng sẽ tống tôi vào tù!"

Benjamin tức đến mức hai má đỏ bừng, đẩy mắt kính trên sống mũi.

Brando và Andrea liếc nhìn nhau.

Trong con mắt những người ngoại, mấy việc phóng hỏa gϊếŧ người trong giới hắc đạo là chuyện bình thường. Trên thực tế chỉ có người ở thế giới ngầm mới hiểu được, ngoại trừ một vài giao dịch phi pháp, cuộc sống của giới hắc đạo cũng giống như mọi người bình thường, chỉ khác nhau ở bối cảnh và phương thức xử lý mà thôi. Nhưng mà việc nhỏ như vậy rất có thể tạo thành hậu quả lớn!

Andrea gật đầu với Brando, sau đó cam đoan với Benjamin:

"Benjamin, cậu đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ giúp em trai cậu ra khỏi nhà giam. Hiện tại, cậu chỉ cần trở về, ăn thật no, ngủ một giấc, ngày mai đúng giờ đi làm, bình thường như thế nào thì bây giờ vẫn thế, nhanh thôi, chúng tôi sẽ giúp cậu xả cơn tức này!"

Brando cũng gật đầu.

"Yên tâm đi. Benjamin, sau khi hoàn thành mọi chuyện, chúng tôi rất hoan nghênh cậu đến đây."

Benjamin kinh ngạc nhìn Brando,

"Brando... Ý của ngài là.. ?"

Andrea cười cười, vỗ bả vai Benjamin nói:

"Tộc trưởng chúng tôi mời cậu gia nhập. Anh bạn."

"A. Vậy thì rất cảm ơn! !"

Brando phất tay, đứng lên.

"Cậu là một nam tử hán chân chính, em trai của cậu nhất định sẽ kiêu ngạo vì có một người anh trai như cậu. Cho nên hiện tại đi về nhà, nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết."

... ...

Lúc sau, Andrea đặc biệt phái người âm thầm hộ tống Benjamin về nhà, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Andrea đi theo sau Brando vẻ mặt lãnh khốc.

"Tộc trưởng, Benjamin thật là một nhân tài hiếm có."

Hắn ừ một tiếng.

Andrea nhìn sườn mặt Brando, trên mặt hắn toát ra sát khí vừa rồi không có. Andrea dù sao đi theo Brando nhiều năm như vậy, lại là người thông minh, tự nhiên sẽ biết cảm xúc hiện tại tệ thế nào, vì thế ngậm miệng, giữ im lặng đi theo sau Brando, chuyên tâm lái xe quay về biệt thự.