Chương 69

Một khoảng không gian trống trãi tối om, không nhà cửa, không đường phố, không một bóng người. Thế giới dường như đã mất hết, chẳng còn bất cứ thứ gì ngoài cậu.

Ngọc Lâm!

Có tiếng ai đó đang gọi. Ai đang gọi? Giọng nghe thật xa xăm.

Ngọc Lâm!

Cậu lần lần nhận ra đó là giọng của Gia Thành. Thật may mắn! Không phải chỉ có mình cậu ở đây.

Anh...anh ở đâu vậy?

Ngọc Lâm!

Cậu bắt đầu đi một cách vô thức về phía trước, nơi phát ra tiếng gọi.

Anh...anh ở đâu?

Cậu nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía cậu ở đằng trước. Cậu tiến tới gần hơn nữa.

Anh.....

Người đó quay mặt lại và mỉm cười. Cậu bàng hoàng nhận ra đó là chính bản thân mình. Cậu đang nhìn thấy một chiếc gương. Không! Khng6 phải là gương, vì nó đang mỉn cuời, và...mái tóc dài này, có phải đây là cậu trước khi gặp anh không? Coi nào, tất cả đều đảo lộn hết. Con gái....đây là một cô gái. Cô ấy rất giống cậu. Tại sao?

Ngọc Lâm....

Là giọng nói đó, tha thiết dịu dàng nhưng cứ như vọng từ một nơi rất xa, rất xa. Cô gái chạm tay vào mặt cậu, bàn tay nhỏ nhắn thật đẹp. Lạnh quá! Cậu giật mình lùi ra sau, không có hơi ấm.

Cô là ai?

Mỉm cuời. Tất cả xoay vòng, cậu thấy mình đang bị rơi xuống vực thặm không đáy.

Giật mình tỉnh giấc. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Cậu đưa tay chạm lên chỗ mà lúc nãy cô gái đó đã chạm vào, lạnh ngăt. Cứ như đây không phải là mơ vậy. Tại sao? Tại sao cậu lại mơ thấy chính bản thân mình? Mồ hôi rời xuống chiếc chăn. Cậu đang cảm thấy lo sợ. Nhưng cái gì?

- Cậu mơ thấy ác mộng sao?

Anh kéo cậu nắm xuống.

- Tệ lắm phải à? Có liên quan tới hắn không?

Cậu nhìn anh. Anh rất lo lắng cho cậu. Anh cũng đã thức giấc cùng lúc với khi cậu bật dậy.

- Ừ...

Cậu không muốn bảo với anh là cậu bị chính bản thân mình hù dọa.

- Ngủ đi...rồi chúng ta sẽ tìm ra hắn và gϊếŧ hắn trả thù cho Gia Thành.

Anh ôm cậu vào lòng. Anh muốn dùng hơi ấm của mình để trấn an cậu. Nhưng có cái gì đó không ổn, cậu biết là như thế, chỉ là không biết chính xác nó là cái gì thôi. Mà cái đó bây giờ cũng không đủ sức làm cậu phải bận tâm bằng việc anh bắt đầu hôn lên môi cậu...

- Tôi đã bảo là hãy để cậu ấy yên. Chưa có ai nói là đồng ý đi theo mấy người hết, đúng không?

Cậu khẽ động đậy mi mắt. Tiếng quát tháo của anh làm cậu thức giấc. Cậu mệt mỏi ngồi dậy và vớ tay lấy mớ quần áo rơi trên đất mặc vào.