Chương 53

Tinh Lăng há hốc mồm nhìn Ninh Thịnh ăn bánh, rồi lại khúc khích cười khi nghe cô đánh ợ một tiếng thật to, cậu cảm thấy rất vui vẻ khi cô ăn ngon đồ ăn mình đếm đến như vậy

Ninh Thịnh lúc này đang căng da đầu ra chống lại cơn buồn nôn từ dạ dày đang trào ra, sữa này đúng thật là quá ngọt rồi

"Chị, chị đã bớt đau chưa, lần sau chị ăn từ từ thôi, đang đói anh nhanh như vậy sẽ không tốt, hay chị ở đây em đi mua thuốc tiêu hóa cho chị uống nhé !" Tinh Lăng nói rồi xoay người chạy đi, Ninh Thịnh nhanh tay kéo người lại, bạn nhỏ này sao nói đi là đi vậy không kịp để cô từ chối nữa

Tinh Lăng ngạc nhiên nhìn cô, ý như muốn hỏi sao lại không cho cậu ấy đi, Ninh Thịnh nhìn qua thì cười cười lắc đầu :"Không sao, sức ăn của tôi khá tốt, ăn vậy là vừa đủ no, không có bị đau!"

"Thật ạ?" Tinh Lăng nghiêm túc nhìn cô, Ninh Thịnh khổ trong lòng, tại sao đứa nhỏ này cô nói dối thì tin mà cô nói thật lại không tin vậy, bộ cô nói dối giỏi vậy sao

Ninh Thịnh gật gật đầu :"Thật!"

Tinh Lăng thở phào nhẹ nhõm rồi tươi cười nhìn cô :"Thật tốt quá, vậy em phải đi đây, trường học của em ở con phố bên kia, em tên là Tinh Lăng, em..em vẫn chưa biết tên chị!" Tinh Lăng gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, hai người dù sao cũng xem như quen nhau không những vậy chị ấy còn giúp đã cậu mà đến cái tên của chị ấy là gì cậu cũng không biết, mà nói đi cũng phải nói là, do cậu chưa giới thiệu tên mình cho người khác thì sao chị ấy có thể nói tên mình cho cậu được, trong lòng Tinh Lăng chắc chắn là do bản thân mình không tốt chứ không phải do Ninh Thịnh không muốn nói ra

"Ninh Thịnh, học sinh lớp 10" cô đưa tay ra nói , Tinh Lăng bắt tay cô :"em nhỏ hơn chị một tuổi, vậy em rồi chị là chị nhé!"

Ninh Thịnh phì cười xoa xoa đầu cậu :"Không phải ngay từ đầu em luôn gọi tôi như vậy sao?"

Tinh Lăng nhíu nhíu mày :"Em..em chỉ là thấy chị trầm ổn giống người trưởng thành, em..em không có ý khác!" câu nói càng lúc càng nhỏ cậu đầu cũng cúi thấp xuống, cậu sợ chị ấy hiểu lầm mình nghĩ chị ấy già, Tinh Lăng len lén nhìn Ninh Thịnh thấy cô vẫn luôn tươi cười thì nhẹ nhõm hơn một chút

Ninh Thịnh nhìn nhìn cậu không nói gì "đứa nhỏ này nghĩ cái gì đều viết hết luôn trên mặt, không cần phải nói cũng cô cũng có thể nhìn ra" Ninh Thịnh vừa định nói gì đó thì một tiếng quát vang lên

"Ninh Thịnh! "

Nghe tiếng gọi Ninh Thịnh nhăn mặt chán ghét, Tinh Lăng cũng theo tiếng đó mà nhìn đến phía sau, đi đến đây là bốn chàng trai cùng một cô gái, bọn họ rất xinh đẹp

Tinh Lăng nhìn đến xuất thần , rồi sau đó nhìn qua Ninh Thịnh cười nghĩ "Nhưng bọn họ chỉ đẹp mà thôi còn chị không những đẹp mà còn ngầu người lại tốt tình nữa chứ"

"Ninh Thịnh đây là ai?" Thần Túc đi đến định hắt cánh tay cô đang xoa đầu Tinh Lăng ra, sự cưng chiều trong mắt của cô chỉ có thể dành cho bọn họ mà thôi, bốn người chán ghét nhìn Tinh Lăng, bọn họ đều nghĩ có phải hay không do người này Ninh Thịnh mới muốn chia tay với bọn họ

Ninh Thịnh kéo Tinh Lăng lùi về phía sau, hành động bảo vệ đó khiến bọn họ thất vô cùng hụt hẫng, rõ ràng lúc trước tất cả cái này đều là của bọn họ

Thần Dực trầm mặc nói :"Ninh Thịnh chuyện này là thế nào, em có người khác?"

Tinh Lăng ngơ ngác không hiểu gì ,nhưng từ thái độ của bọn họ chắc chắn là có ác ý với mình, nhưng rõ ràng cậu đâu có làm gì

Ninh Thịnh thấy bọn họ nhìn Tinh Lăng như vậy thì vô cùng bực bội, nỗi bực tức này chưa từng có

"Đừng có nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, cậu ấy không phải là các người, đừng có lấy cái suy nghĩ ti tiện đó áp lên người cậu ấy!" Ninh Thịnh nhìn qua từng người bọn họ bước ra che Tinh Lăng tránh khỏi mấy tầm mắt đó, cô quay lại nhẹ giọng nói :"Tiểu Tinh em về đi, sắp đến giờ lên lớp rồi!"

Tinh Lăng biết bây giờ cậu ở lại cũng không làm được gì, đây là việc riêng của chị ấy, cậu đưa cho cô một tờ giấy :"Chị bên trong là số điện thoại của em, có gì chị nhớ gọi em, em sẽ đến ngay, chị em đi đây, ngày mai gặp lại!"

"Ừm, trên đường cẩn thận! "

"Dạ!" Tinh Lăng chạy đi, lâu lâu vẫn quay lại nhìn bọn họ, Ninh Thịnh vẫy vẫy tay chào cậu ấy đến khi khuất bóng, cô quay lại vẻ mặt tươi cười kia biến thành âm tranh, cô hé miệng :"Có người khác là thế nào, ngay lúc này tôi hoàn toàn không có ai cho nên việc tôi có người khác có liên quan gì đến các người? "

"Ninh Thịnh em đừng giận dỗi nữa được không, anh biết em giận bọn anh nên chỉ muốn làm như vậy để chọc tức bọn anh mà thôi! " Nghiêm Khang thở dài vẻ mặt như bất lực nói

"Ha ha ha ha, các người đang kể chuyện cười đó hả ha ha ha!" Ninh Thịnh cười to rồi nhìn lại bọn họ :"Tôi đã nói chơi chán các người thì là chơi chán các người, nếu như họa may các người đến chổng mông lên làm cho tôi vui thì biết đâu có khả năng tôi còn có thể nhìn đến, à mà quên mất thay gì làm như vậy tôi có thể ra công viên ngoài kia nhìn hai con chó chơi với nhau, vừa lạ mắt còn lại vừa thú vị nữa!"

Ninh Thịnh xoay người bỏ đi, bản thân cô chính là như vậy đó, lúc cô yêu thương bọn họ đến một ngón tay cô cũng không nỡ làm bọn họ đau, cô chưa bao giờ nặng lời cho dù bọn họ đối xử với cô không tốt, nhưng bọn họ càng lúc càng khiêu chiến nghịch lân của cô, cho nên cái gọi là lời tàn nhẫn cô không thiếu nói

"Ca..ca đừng buồn, Ninh Thịnh cô ấy sao có thể nói quá đáng như vậy, ca không sao ca vẫn còn có em, Bạch Liên vẫn luôn ở bên cạnh ca!" Bạch Liên đi đến ôm lấy bọn họ vẫn còn đang nhìn về phía Ninh Thịnh, đôi mắt cô ta toát lên vẻ độc ác, các ca ca là của cô ta Ninh Thịnh đừng hòng lấy được