Chương 2: Cậu chủ!

Nhất định là do mình bị giấc mơ kia ảnh hưởng... Nạp Lan Dương lung tung đưa hai tay lên vuốt mặt mấy lần hòng che đi nụ cười khổ bên khóe miệng. Nhưng bất chợt nghĩ đến giấc mơ kia, Nạp Lan Dương khó tránh khỏi đưa tay lên đỡ lấy trán, còn có vô thức lắc đầu, cứ như thể làm vậy là có thể đánh bay đi cơn đau âm ỉ vẫn luôn tồn tại từ lúc cậu bị cưỡng ép tỉnh lại kia vậy. Nhưng hiển nhiên là không thể nào rồi. Cơn đau kia khiến đầu mày mảnh mai của cậu đều nhíu lại hết cả, cổ họng còn nhợn nhợn, có chút buồn nôn khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc là sao vậy chứ... Nạp Lan Dương trong lòng vẫn còn lăn tăn về những chuyện vừa mới xảy ra kia mặc cho cơn đau đầu kinh khủng vô cùng vẫn không quên đưa tay lần mò đến bật cái đèn bàn bên cạnh giường. Cho dù mới ở đây chẳng được bao lâu nhưng thông qua ánh chớp lâu lâu lóe lên bên ngoài cậu vẫn là không đến mức giống như người mù không nhìn thấy gì. Quan trọng là kết quả cho hành động của cậu.

Cạch.

Âm thanh thật khẽ vang lên theo lực đạo ngón tay có hơi run rẩy của Nạp Lan Dương, thế nhưng đi kèm với nó lại vẫn là bóng tối vô tận.

Lúc này bên ngoài đã hiếm hoi những tia sấm ánh chớp nổ đì đùng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ mạnh mẽ đập vào cửa kính phát ra âm thanh ầm ĩ đến mức khiến người khó chịu. Nạp Lan Dương không ghét tiếng mưa rơi, nhưng lúc này đầu cậu thật đau, âm thanh kia chỉ càng khiến cho cậu thêm choáng váng, có chút say sẩm mặt mày. Mưa bên ngoài thật sự rất to, từng dòng nước lớn không ngừng đổ ào ào từ trên trời xuống mang theo áp lực vô hình ép cho tim người cảm thấy khó thở vô cùng.

"Cúp điện ư..."

Giọng nói nhỏ vụn của Nạp Lan Dương vang lên, lại xen lẫn với tiếng mưa bên ngoài dù cách một lớp cửa kính vẫn giống như là không hề tồn tại.

Dù sao cũng không phải cậu muốn nói cho ai đó nghe nên Nạp Lan Dương không có để ý chuyện này. Sau khi xác định thật sự là cúp điện rồi, nguyên nhân có lẽ là do hệ lụy của cơn bão bên ngoài, Nạp Lan Dương vô lực ngã vào một bên giường. Cậu vừa ôm lấy mình vừa cuộn người như con tôm luộc, khổ sở bậm môi cố gắng chịu đựng qua cơn khó chịu nơi thân thể yếu ớt không hề thiếu bệnh tật của mình.

Cốc cốc... Cốc cốc...

Ở lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, cũng chưa đợi Nạp Lan Dương lên tiếng đã có giọng nói lo lắng đi kèm: "Cậu chủ! Cậu chủ!"

"Vào đi..."

Nạp Lan Dương mày nhíu càng thêm sâu khi nghe thấy cái danh xưng này. Nhưng dù vẫn chưa quen thì cậu vẫn biết đối phương là đang gọi mình mà cố gắng gương cao giọng đáp lại. Chỉ là ở trong tiếng mưa rơi mãnh liệt kia âm thanh của cậu vốn đã không có sức lại càng bị nó nghiền đến vỡ vụn, cũng chẳng biết người bên ngoài có nghe thấy không.



Cạch.

Nhưng rất nhanh đã có tiếng mở cửa thật rõ ràng vang lên chứng tỏ đối phương đã nghe thấy lời nói của cậu. Hoặc cũng có lẽ là do quá lo lắng khi không nghe thấy tiếng đáp lại của cậu nên bất chấp tất cả xông vào. Dù sao cậu cũng sẽ không đi tính toán với đối phương trong tình huống này nên Nạp Lan Dương không có nghĩ gì nhiều. Theo sau tiếng mở cửa, rất nhanh trong tầm nhìn của cậu đã xuất hiện ánh sáng trắng mạnh mẽ phát ra từ cây đèn pin do người bên ngoài mang theo vào phòng. Tiếp đó là một bóng dáng trông có vẻ đầy đặn tiến đến bên giường của cậu, đối phương vừa đến đã vội vã đưa tay chạm vào cậu...

Cũng không phải làm gì, đối phương chỉ là giúp cậu nằm lại đàng hoàng vừa lo lắng kiểm tra xem cậu có bị gì không.

"Ôi, cậu chủ, cậu bị sốt rồi!"

Thời điểm bàn tay đã quen lao động nên có nhiều vết chai chạm vào trán cậu, vừa chạm đến là một mảnh nóng hổi thì bàng hoàng kinh hô thành tiếng. Sau khi nhận ra điều này đối phương gần như ngay lập tức muốn chạy... Chỉ là nữa chừng bị Nạp Lan Dương đưa tay kéo lại.

"Đừng đi..."

Giọng nói yếu ớt của cậu thành công ngăn lại bước chân của người đó.

Người xuất hiện trong phòng cậu là dì Lâm, người giúp việc kiêm phụ trách trông coi Nạp Lan Dương từ lúc cậu được đón về đây. Bà vừa nghe thấy vậy thì không khỏi cúi người xuống nhìn cậu vừa lo lắng nói: "Nhưng cậu đang lên cơn sốt, cậu chủ!"

"Tôi biết... Nhưng hiện tại cúp điện, thím đi đâu gọi người..."

Nạp Lan Dương nói đến đây thì bởi vì quá mệt mỏi mà khẽ ngừng lại thở hổn hển hai cái rồi mới nhìn dì Lâm khó khăn nói tiếp: "Chỉ là sốt nhẹ thôi, cũng không phải lần đầu, thím đừng lo lắng..."

Nhưng sao có thể không lo cho được, nhìn cậu nói còn nói không ra hơi, dì Lâm càng lo lắng hơn. Mặc dù chỉ mới chăm sóc cậu có 1 tháng nhưng đối với Nạp Lan Dương ít nói lại lễ phép bà vẫn là ưa thích. Nghe cậu nói không phải lần đầu bà không nhịn được thở dài. Bà sao có thể không biết chứ, trước đây thế nào không biết thì có thể bỏ qua, nhưng chỉ trong 1 tháng này bà đã nhìn cậu phát sốt mấy lần rồi.