Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!

Chương 50: Vừa lòng chưa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông kia cũng nhìn lại cậu, ánh mắt không hề né tránh hay có chút chột dạ nào còn tràn ngập sự lạnh lùng và thờ ơ. Ở lúc cô gái kia muốn nói gì nữa khi thấy mình bị làm ơ thì hắn lại lên tiếng: "Có lẽ là tìm tôi."

Âm thanh cũng lạnh lùng không kém.

"Tìm thầy?"

Cô nàng kia mới nghe thì khá bất ngờ, nhưng giây sau đó đã chủ động bám lên người hắn, đối với cậu nhướng mày đầy khinh miệt: "Lại là một bông hoa bị thầy mê đảo nữa sao? Đẳng cấp này mà nghĩ tơ tưởng đến thầy? Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga?"

Mặc cho những lời cô ta nói đối với mình tràn ngập miệt thị cùng rẻ rúng, Nạp Lan Dương từ đầu chí cuối lại vẫn luôn nhìn người đàn ông chằm chằm, biểu tình bởi vì ngược sáng mà càng thêm khó thấy khó nói được là ý nghĩa gì. Nhưng nếu chịu quan sát kỹ thì có thể nhìn thấy bàn tay đang vịnh lên xe lăn vẫn luôn bị chủ nhân dùng lực bấu vào thật chặt đến mức lộ lên gân xanh, để lộ tâm tình thật sự của cậu.

"Có lẽ đi."

Người đàn ông vừa nói vừa mặt lạnh lùng đem người con gái kia đẩy ra vừa đi về phía cậu.

Bàn tay Nạp Lan Dương đang vô thức vịnh thật chặt bánh xe càng thêm dùng lực nhìn hắn từ từ đến gần mình, cho đến khi hắn đứng trước người cậu, cậu ngẩng đầu, hắn cúi đầu không cảm xúc nhìn cậu. Sau đó bên tai cậu nghe hắn nói: "Gặp cũng gặp rồi đi. Đã vừa lòng chưa?"

Nói xong rồi hắn cũng không thèm nhìn cậu nữa mà nhấc chân muốn đi.

Khuôn mặt hắn khẽ vặn vẹo bị bóng tối che giấu cùng đôi tay nhét trong túi quần đều là nắm đến gắt gao, móng tay ở cắm vào da thịt mỗi khi nhớ đến ánh mắt tràn ngập thống khổ lại chết lặng của người thanh niên. Hắn chỉ nghĩ lập tức rời đi cái nơi khiến hắn muốn phát điên này. Nhưng ở ngay lúc hắn quay đi Nạp Lan Dương lại vươn tay ra bắt lấy vạt áo bên hông của hắn kéo lại.

Người đàn ông bởi vì vậy mà không thể không ngừng lại, cúi đầu nhìn cậu. Phiến môi hắn mím chặt khiến người ta cảm thấy hắn không kiên nhẫn lại không biết được hắn bởi vì nhìn thấy đỉnh đầu cô đơn cùng khổ sở kia mà khó thở. Chỉ sợ một phút không thể kiềm chế được sẽ tự tay mình đem cục diện hắn cắn răng bày ra hôm nay đánh vỡ. Hắn ép mình nhẫn nại, muốn nghe xem cậu sẽ nói cái gì. Nhưng chưa đợi hắn nghe được thì người đang nắm áo hắn bỗng nhiên bị một lực đạo thật mạnh đem cậu hung hăng kéo ra.



Lực đạo kia thật sự hung ác, trực tiếp đem Nạp Lan Dương hất ngã khỏi xe lăn, chật vật té ở trên mặt đất lạnh lẽo tạo thành một tiếng vang thật mạnh. Âm thanh kia rơi vào tai người đàn ông mém chút đã khiến hắn cắn nát răng của mình. Nếu không phải hắn nổ lực kiềm chế đến mức hai mắt ở trong bóng tối đều nhiễm lên ánh đỏ, nắm tay bấu chặt đến mức tóe máu thì hắn đã không nhịn được đem thủ phạm hất ngã cậu gϊếŧ chết đồng thời đem cậu ôm vào trong ngực an ủi rồi. Chứ không phải giống như hiện tại, lạnh lùng thờ ơ nhìn cậu nằm trên mặt đất, trên người dính đầy vết bẩn do hai ly nước tạo thành, toàn thân đều toát ra vẻ chật vật bất kham mà hắn luôn muốn thấy.

Nhìn người trên đất biểu tình ngơ ngác giống như không ngờ được bản thân sẽ bị như vậy, lại bởi vì nhìn thấy sự lạnh lùng của hắn mà đôi mắt nhuốm lên đau thương lại vẫn cố đem nó ép xuống... Chẳng thà cậu khóc lóc chất vấn, có lẽ hắn còn cảm thấy dễ thở hơn.

Nạp Lan Dương đang chịu đựng nổi đau trên người và cả trong tim nếu biết hắn nghĩ như vậy thì nhất định sẽ bật cười cho xem. Tất cả là anh bày ra, anh còn muốn bản thân thoải mái sao... Làm người không nên vô sĩ như vậy a... Nạp Lan Dương nổ lực không để cho mình ngất đi, bên tai cậu nghe người vừa đẩy cậu xuống nũng nịu đối với người đàn ông nói: "Ôi nó làm dơ áo thầy rồi. Thật đáng ghét mà! Thời buổi này sao lại còn người không biết xấu hổ như vậy chứ."

Là cậu không biết xấu hổ sao... Hay là họ ở nơi công cộng đánh dã chiến mới càng không biết xấu hổ? Đúng là gian phu d.âm phụ không biết xấu hổ!

Người đàn ông vẫn không nói gì, cũng không biết tại sao. Có lẽ là đang hưởng thụ khi nhìn thấy sự chật vật của cậu đi. Nhưng mà...

"Khoan đã..."

Nạp Lan Dương không nhận ra giọng mình hơi run, nhìn thấy người đàn ông lại định nhấc chân rời đi cậu không kịp nghĩ gì chỉ biết há miệng gọi hắn lại. Không phải... Cậu không phải muốn níu kéo gì hắn đâu, cậu chỉ là muốn...

"Thầy chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến cái đồ không biết thân biết phận này. Một kẻ tàn phế còn vọng tưởng lại gần thầy."

Ai biết cậu còn chưa kịp nói gì hay nghe thấy người đàn ông đáp lại thì âm thanh đầy mỉa mai của người con gái kia đã vang lên. Nhưng cậu không có để ý, cũng không đợi hắn đáp lại đã nói tiếp. Bởi vì cậu sợ hắn sẽ lại đi, cậu sẽ không có cơ hội được nói ra câu hỏi cậu muốn hỏi hắn.

"Không, Labrad... Đây... Đây là điều anh muốn sao..."

Cậu cắn môi, từng chữ từng chữ giống như phải cố gắng lắm mới có thể phát ra, đến âm thanh còn run rẩy nhưng cậu vẫn cố gắng nói hết, nói được rõ ràng. Nói xong rồi cậu đã không chịu được nữa mà trực tiếp ngã gục trên đất. Cho nên cậu cũng không nhìn thấy biểu tình của người đàn ông kia. Đó là sự ngờ vực hoài nghi cùng kiềm nén. Nhưng lời phát ra vẫn không chút chần chừ hay thiếu đi chút lạnh lùng nào.

Nạp Lan Dương nghe hắn nói: "Phải."



Sau đó là tiếng bước chân rời đi một cách vô tình.

Lần này Nạp Lan Dương cũng không có gọi hắn lại nữa.

Bởi vì cậu đã nghe thấy câu trả lời cho tất cả.

Cũng là kết thúc cho tất cả.

Kết thúc rồi Nạp Lan Dương.

Cuối cùng cái hắn muốn vẫn là nhìn thấy cậu chật vật trong đau khổ. Có lẽ hắn còn mong cậu chịu không được kí©h thí©ɧ mà phát bệnh đến chết. Cảm nhận thứ bản thân đang phải chịu, cậu chúc mừng cho hắn đã đạt được mục đích mình muốn. Cũng chúc mừng bản thân đã thành công tự tay đẩy mình vào vực sâu không có lối thoát. Rốt cuộc thì cậu cũng chưa từng nghĩ để lại cho mình bất cứ con đường thoát nào kia mà... Chỉ là khi nhận ra thứ tình yêu mà cậu cảm nhận được mấy hôm nay chỉ là ảo giác, Nạp Lan Dương không tránh khỏi chịu không nổi mà ngã gục.

Ảo giác...

Sau đó Nạp Lan Dương đã ngất đi lúc nào chính cậu cũng không biết.

Thời điểm ngã xuống cậu đã cảm thấy toàn thân đau đớn, có thể hỏi được lời mình muốn hỏi đã là cực hạn của cậu.

Có lẽ khoảng khắc người kia quay lưng cậu đã ngất rồi đi... Chật vật bất kham nằm trên thềm đất lạnh lẽo cũng không đợi được chút thương xót từ người kia... Thật đáng buồn...

Trong cơn mê mang cậu nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của Salina, tiếng xe cứu thương, tiếng ồn ào, còn có... Tiếng khóc của mẹ Dương. Thời điểm đó cậu bất giác nghĩ, cậu lại khiến người thân của mình lo lắng khổ sở nữa rồi. Chỉ vì sự tùy tiện của cậu. Cậu thật có lỗi với họ...
« Chương TrướcChương Tiếp »