Chương 11

Thịnh Quyết nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Lời nói của Giang Lạc Dao trước đó còn có phần uyển chuyển, chén thuốc này không chỉ đắng và chát, mà còn có một mùi vị chua khó chịu. Nếu chỉ là chua thì còn dễ tiếp thu hơn.

Điều đáng nói là chén thuốc này lại pha trộn giữa vị đắng, chát và ngọt một cách kỳ lạ. Tựa như một nắm đường được pha vào canh khổ qua khiến người uống chỉ muốn nhổ ra.

Thịnh Quyết đặt chén thuốc sang một bên, biểu hiện một lời khó nói hết, như đang nuốt phải thuốc độc vậy, có cảm giác né tránh chén thuốc như rắn rết.

Hơi nóng bốc lên từ chén thuốc, vì trời lạnh nên nhiệt độ nhanh chóng giảm đi. Thịnh Quyết vừa cầm chén thuốc vừa bực bội nhìn chằm chằm vào nó phát hiện trên mặt nước còn có một ít bọt trắng li ti, thoạt nhìn không rõ ràng, bị hơi thở của hắn làm tan ra ở miệng chén.

Cảnh tượng này khiến cho Thịnh Quyết càng cảm thấy khó ở.

Thật ghê tởm.

Hắn thực sự không thể nói nên lời.

Đây là thứ mà người có thể uống sao?

Mọi người đều đang dõi mắt nhìn Nhϊếp Chính Vương. Thấy Vương gia cầm chén thuốc trên tay mãi mà không uống. Bà ma ma đứng bên cạnh liên tục khuyên nhủ rằng thuốc phải uống nóng mới phát huy hiệu quả tốt nhất. Nếu để nguội, thuốc sẽ trở nên khó uống, thậm chí gây buồn nôn và làm tăng thêm các triệu chứng khác.

Thịnh Quyết: "..."

Hắn thực sự chỉ muốn hất chén thuốc rồi tiêu sái phất tay áo bỏ đi. QAQ

Nhưng mà...

Bệnh cũng đã bị bệnh rồi, Thịnh Quyết rất rõ ràng nếu hắn không uống thuốc, e rằng đêm nay sẽ cực kì khó chịu chứ đừng nói ngày mai sẽ ổn.

Hắn bực bội thở dài, trừng mắt nhìn chén thuốc như nhìn kẻ thù tám kiếp.

Căn phòng trở nên im ắng.

Mọi người nín thở chờ đợi hắn uống thuốc. Thịnh Quyết ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã đầy sát khí, dứt khoát nâng chén thuốc lại gần.

Giữa sự tĩnh lặng, Thịnh Quyết nghe thấy một âm thanh khe khàng trong căn phòng tĩnh lặng này.

Giống như tiếng một con vật nhỏ đang gặm nhấm quả mọng.

Trong lòng đang không ngừng rầu rĩ buồn bực, Thịnh Quyết cau mày, nâng mắt nhìn quanh phòng, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của những âm thanh vụn vặt đó.

Lúc này ánh mắt của hắn vừa chạm đến Giang Lạc Dao đang bưng đĩa mứt hoa quả, nàng một bên thì thư thả nhấm nháp quả nho nhỏ, một bên thì nhìn hắn bằng đôi mắt trong trẻo.

Giang Lạc Dao vừa nãy đã ngủ một giấc nên bây giờ tinh thần thoải mái, tâm trạng cũng rất tốt, lúc này trông nàng như đang xem một vở tuồng thú vị.

Thịnh Quyết: "..."

Thịnh Quyết bây giờ đang bắt đầu hối hận vì lời nói trước đó của mình.

Hắn không ngờ chén thuốc này lại khó uống đến vậy.

Có lẽ do chưa từng trải qua cảm giác ốm đau quấn thân nên Thịnh Quyết đã quên mất vị đắng của thuốc là như thế nào.

Nhưng giờ đây, hắn đã biết mình thực sự ghét cay đắng.

Vị thuốc đắng ngắt, mỗi ngụm đều mang đến một hương vị khó tả.

Nếu có mứt hoa quả hoặc mơ chua để loại bỏ những mùi vị khó nói này thì tốt biết bao.

Nghĩ vậy, Thịnh Quyết lại nâng mắt nhìn Giang Lạc Dao. Nàng vẫn thản nhiên ăn mứt hoa quả trước mặt hắn, vẻ mặt hạnh phúc đấy cho thấy nàng thực sự rất tận hưởng dĩa mứt hoa quả này.

Thật là không biết điều.

Thịnh Quyết nghĩ thầm, lại oán hận nhìn chén thuốc đen đắng trước mặt.

“Vương gia muốn ăn mứt hoa quả sao?” Giang Lạc Dao ăn gần xong, lúc này mới như chợt nhận ra, lễ phép hỏi lại một lần nữa: “Thuốc này thực sự rất khó uống ạ.”

Còn cần ngươi phải nhắc lại điều này với bổn vương sao?

Bổn vương giờ này còn không biết nó đắng hay không à?

Thịnh Quyết nhíu mày, cau có nói: “Ai nói bổn vương muốn ăn mứt quả? Bổn vương trước giờ đều không sợ đắng”

Mọi người: “…”

Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi lại nhìn chén thuốc trong tay Nhϊếp Chính Vương, xong lại nhìn đến vị Nhϊếp Chính Vương đang giận dữ ngồi đó.

Không ai dám hó hé câu nào.

Giang Lạc Dao đã ăn đến khi chỉ còn lại mấy miếng mứt hoa quả lẻ tẻ. Sau khi nhận được câu trả lời của hắn, nàng cũng không ừ hử gì mà nhanh chóng giải quyết nốt phần còn lại, không cho đối phương cơ hội hối hận.

Đang chờ người ta xuống nước một lần nữa để “miễn cưỡng” nhận mứt hoa quả - Thịnh Quyết: “…”

Đường đường là Nhϊếp Chính Vương, hắn lúc này thật sự không thể kéo mặt mũi của chính mình xuống để cau có vì mấy miếng mứt hoa quả của tiểu cô nương. Trong lòng tích tụ hờn dỗi, Thịnh Quyết oán hận mà ngẩng đầu một hơi uống cạn chén thuốc.

Nhìn sắc mặt không vui của Thịnh Quyết, Giang Lạc Dao quay qua phân phó hạ nhân: “Còn không bưng lên cho Vương gia một chén trà để súc miệng?”

Thịnh Quyết ngồi trên ghế thái sư, mặt mày vẫn cau có. Hắn cảm thấy tác dụng của chén thuốc này thật chậm, thậm chí còn đắng hơn lúc mới uống. Hắn rũ mắt nhìn xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Vừa mới uống vào, thuốc có vị đắng pha lẫn cam thảo. Sau khi vào bụng, vị thuốc lại biến đổi thành một kiểu khác. Thịnh Quyết không thể nào nuốt trôi, mỗi lần chép miệng lại cảm thấy dư vị còn lại trong miệng thật ghê tởm. Hắn tự hỏi trên đời sao lại có thứ thuốc khó uống đến vậy.

Bà ma ma bên cạnh lên tiếng: “So với nhiều phương thuốc khác, đây đã là vị thuốc trị chứng hàn tốt nhất. Không cần dùng đến những phương thuốc kỳ quái hay cổ truyền như sử dụng bò cạp làm thuốc... Nói không phải chứ vị thuốc đó mới thực sự khó uống, vừa đắng vừa xen lẫn vị tanh, thậm chí nước thuốc còn có màu vàng…”

Thịnh Quyết: “…”