Chương 20

Thịnh Quyết không biết nên nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Vấn đề này, hắn đã hỏi qua khi mới gặp Giang Lạc Dao một lần rồi, không biết vì sao, mới vừa rồi lại nhịn không được hỏi một lần nữa.

Hắn cũng không tài nào nghĩ ra tại sao hắn lại như vậy.

Từ khi gặp được Giang Lạc Dao, mọi chuyện đều diễn ra một cách khó hiểu, khiến hắn thường xuyên lâm vào trầm tư.

Cập kê hay chưa cập kê, liên quan gì đến hắn?

Thịnh Quyết một bên trầm tư, một bên nâng ngón tay gõ lên tay vịn ghế bành, bộp, bộp, bộp ba tiếng. Bỗng nhiên trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.

Không biết là khi nào, ở đâu, lúc đấy có những ai. Hắn chỉ nhớ có một đám ăn chơi trác táng tụ tập chuyên nói những lời khó nghe. Lúc đó hắn hẳn là đang có công vụ quấn thân nên cũng không quan tâm mấy người kia là ai, nhưng những lời nói của đám ăn chơi trác táng kia lại vô tình lọt vào tai hắn.

Trong đó có một người hình như muốn nạp thϊếp, nhìn trúng một nữ tử tuổi còn nhỏ. Mấy người kia nói cập kê là đủ rồi, có thể đến cầu thân, hẳn là không có vấn đề gì.

Cập kê, có thể tiếp vào phủ.

Lời nói xa xăm phía trước bỗng chốc quanh quẩn bên tai, Thịnh Quyết ngẩn ra, câu nói đó dần dần chiếm đấy tâm trí, hắn nhìn về phía Giang Lạc Dao trong ánh mắt nhiều thêm vài phần phức tạp.

Đúng, nàng đã cập kê như vậy đã đủ tuổi để có thể tiến vào phủ.

Theo như nàng nói, nàng hẳn là cập kê vào một ngày mùa thu trong sáng, thời tiết ôn hòa. Hiện tại nàng đang ở độ tuổi thích hợp để cười gả, bởi vì thế nên nàng mới được phụ thân đưa vào phủ của mình.

Thịnh Quyết trong khoảng thời gian này vẫn luôn xem đối phương như vãn bối, tiểu hài tử, chưa từng suy xét đến phương diện này. Bây giờ tính toán lại...

Ý định của Nhạc Xương Hầu, rất có thể chính là muốn gả nữ nhi đến làm thê tử của hắn. Bây giờ hẳn là đang để hắn trước tiên bồi dưỡng tình cảm với đối phương, rồi sau đó chờ thời cơ chín muồi, bàn lại chuyện hôn nhân.

Chỉ là...

Nhìn dáng vẻ, Giang Lạc Dao có vẻ như hoàn toàn không biết gì cả, không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Lòng Thịnh Quyết có chút phức tạp.

Hắn đoán được ý đồ của Nhạc Xương Hầu. Nhạc Xương Hầu nói muốn hắn cưu mang nàng một thời gian, để nàng tĩnh dưỡng ở một nơi yên tĩnh. Nhưng có thể hiểu được ý ngoài lời chính là— hai người trước tiên ở chung thử xem, nếu là Vương gia hắn cảm thấy không phù hợp thì không cần để ý đến Giang Lạc Dao bên này.

Lòng dạ sâu nặng như Nhạc Xương Hầu sợ là đã sớm mưu tính kỹ càng. Chính mình thân là Nhϊếp Chính Vương, một người dưới vạn người trên, nữ nhi nhà hắn theo chính mình, tất nhiên cũng là một đường ra cực kỳ tốt.

Mà có lẽ đối phương cũng rõ ràng tính tình của hắn như thế nào. Nhϊếp Chính Vương phủ tác phong nghiêm minh, sẽ không tiết lộ tin tức Giang Lạc Dao nhập phủ, cho nên, cho dù tương lai có một ngày hắn không cần nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt khác.

Rốt cuộc Giang Lạc Dao luôn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, không có bạn bè và giao tế, trừ bỏ hạ nhân hầu hạ bên người, không ai biết nàng đã sớm không ở hầu phủ.

Thịnh Quyết không khỏi chậc lưỡi cảm thán— Nhạc Xương Hầu tính toán quả thực khôn khéo.

Bàn tính này đánh đến cũng quá kêu đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nhϊếp Chính Vương đã nhanh chóng suy nghĩ ra tất cả "sự thật". Hắn tự cho là nắm được chân tướng nên không ngừng mang suy nghĩ hiểu lầm đi càng xa.

Hắn một lần nữa nhìn kỹ Giang Lạc Dao, lấy góc độ của một nam tử trưởng thành mà xem xét cô nương hầu phủ này.

Nàng sở hữu nhan sắc tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi mắt, thoạt nhìn trong sáng thuần khiết, nhưng lại ẩn hiện một tia hờ hững không chút để ý. Khi giận dỗi, con ngươi lóe lên một ánh sáng như ngọc bích thanh lạnh nhô lên trên khuôn mặt, khiến người ta ngưng thần nín thở để thưởng thức.

Trong một giây lát, đôi mắt ấy còn mang đến cho hắn cảm giác có chút tương đồng với chính mình.

Thịnh Quyết không nhịn được nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ, nha đầu này giống như một chú mèo con lười biếng, nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô tội, nhưng bên trong lại mang chút tính khí. Đừng nhìn nàng đứng đó ngoan ngoãn như không có gì, ai cũng thích nàng vì nàng biết cách nói chuyện, nhưng thực ra... khi giận dỗi, lại có thể chọc cho người ta cảm thấy mềm lòng yêu thích.

Cố tình người trong cuộc còn không tìm thấy một chút khuyết điểm nào của nàng, chỉ đến khi bị dao nhỏ của nàng đâm vào người mới cảm nhận được loại ôn nhu giấu dao này.

Thịnh Quyết cười thầm trong lòng, tự nhủ nữ tử như vậy, tương lai kẻ xui xẻo nào sẽ cưới nàng vào phủ đây?

Kể cả khi gia thế của Giang Lạc Dao cực kỳ tốt, nhưng ai cưới phải nàng mới biết được, cô nương như mèo con này, tâm cơ lại nhiều vô kể.

Kẻ xui xẻo là ai, khoan hẳn bàn đến đã.

Ai yêu ai cưới ai, dù sao cũng không có khả năng là hắn.

Thịnh Quyết không có hứng thú, cũng không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với đối phương.

Hắn cũng lười tiếp tục tìm hiểu nàng, đối phương vì sao luôn là lúc hắn đến thăm mới khỏi bệnh, có lẽ... là không muốn chủ động thân cận hắn đi.