Chương 7

Hứa Lạp cả người đều cảm thấy không ổn rồi, hắn kinh ngạc: “Vương gia ngài nói đùa sao? Cô nương là nữ tử, làm sao có thể so sánh với thân thể cường tráng của hầu gia? Hầu gia còn đi mang binh đánh giặc, ngài chẳng lẽ muốn cô nương nhà chúng ta cũng cưỡi ngựa chiến đi gϊếŧ địch?”

Thịnh Quyết phiền muộn: “Như thế nào thành ‘cô nương nhà chúng ta’? Bổn vương còn chưa lên tiếng, ngươi đã định đoạt luôn nữ chủ nhân của vương phủ là ai rồi?”

Hứa Lạp đương nhiên không dám.

Nhưng Thịnh Quyết lại cảm thấy hắn dám cực kỳ.

Xung quanh quá yên tĩnh, hai người đi đường nhàm chán, liền nói chuyện với nhau.

Hứa Lạp: “Mới vừa rồi khi nô tài đưa cô nương đến Ninh Tử Hiên, tuyết còn chưa to như vậy, nhưng cô nương cũng đi rất khó khăn, nhìn không giống như là người có sức lực. Có lẽ ngày thường ở hầu phủ, hầu gia cũng không muốn làm nàng chịu một chút mệt mỏi, uất ức nào.”

Thịnh Quyết: “……”

Nghe như thế nào cũng giống như đang bị chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang ám chỉ mình vậy.

Hứa Lạp lại nói: “Đường sỏi đá này quá trơn trượt, sau khi tuyết rơi dày như vậy trên mặt đất, muốn bước đi cũng không dễ dàng, không biết khi nào sẽ dẫm vào đá bị lấp bên dưới nên suýt chút nữa thì làm cô nương trẹo chân.”

Thịnh Quyết nhịn không được ghét bỏ: “Yếu ớt như vậy, không biết Nhạc Xương Hầu nuôi dạy con gái như thế nào…”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dẫm hụt, bị đá bên dưới làm trượt chân, suýt ngã ngửa cả ra sau.

Hứa Lạp vỗ tay: “Ngài xem, đúng là rất khó.”

Thịnh Quyết: “……”

Đường đường là Nhϊếp Chính Vương, lần đầu tiên liên tục gặp báo ứng trên cùng một người, cũng không dễ dàng gì.

Thịnh Quyết nói đùa: “Cô nương Giang gia này cũng thật thần thông quảng đại, chuyên khắc bổn vương.”

“Làm sao có thế như vậy được.” Hứa Lạp bỗng chốc trầm giọng, có chút nói không nên lời mà suy tư: “Vương gia mệnh cách đặc thù, nữ tử tầm thường cũng không thể chịu được ngài.”

Thịnh Quyết lập tức im lặng.

Hứa Lạp không nhắc đến còn tốt, nhắc đến, Thịnh Quyết liền nhớ tới mệnh cách hung thô bạo của mình. Nữ tử bình thường trên thế gian đều không có thể bầu bạn với hắn lâu dài được. Về lý thuyết, mệnh cách này khiến nữ tử chủ động theo hắn phần lớn đều sẽ có kết cục không tốt.

Lời này là từ một vị Phật tử đức cao vọng trọng đã nói từ rất lâu trước đây.

Lúc ấy Thịnh Quyết còn chưa làm Nhϊếp Chính Vương, cho nên có thể thấy lời này không có ý lừa bịp. Thịnh Quyết lúc đầu cũng không tin, cho đến sau khi hắn nhược quán, trưởng công chúa đến bái phỏng hắn sau đó liền sinh một hồi bệnh đến mức suýt mất mạng, cuối cùng phải đến từ đường Phật gia tu dưỡng hồi lâu mới khỏi.

Phật tử nói, trưởng công chúa là bị lệ khí từ mệnh cách của hắn xâm nhập ảnh hưởng đến thân thể.

Sau đó đến cả những nữ tử đến từ họ hàng thân thích của hắn cũng sẽ chịu nguy hiểm, tổn hại đến bản thân khi liên quan đến hắn. Dần dần phần lớn mọi người đều không muốn đến gần hắn nữa.

“Lần này đến kinh thành vị đại sư đoán mệnh kia xem ra cũng không phải thần thông quảng đại lắm. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh liền sẽ không khuyên quý nữ trong đến cùng bổn vương kết duyên.” Thịnh Quyết cười nhạo: “Bổn vương mấy năm nay không có khắc ai, hành vi của bổn vương đều có chừng mực, xa cách đúng độ. Nếu không phải vì do lệ khí yếu bớt… Đám người kia có khi thật sự là vì vinh hoa phú quý không muốn sống nữa.”

Hứa Lạp đau lòng: “Vương gia đừng nói bản thân mình như vậy, ngài nhất định có thể tìm được người phù hợp với mệnh cách của ngài.”

“Ngươi nói…” Thịnh Quyết thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, “Gang cô nương bị bệnh, có phải cũng bởi vì bị bổn vương liên lụy không?”

Ai mà biết được?

Rất có khả năng.

Hứa Lạp tuy trong lòng cảm thấy như vậy, nhưng không có cách nào nói ra, hắn sợ vương gia sẽ lạnh lòng. Lỡ như sau này Vương gia vẫn không có ai bên cạnh thì biết làm sao bây giờ?

“Không thể nào, không thể nào.” Hứa Lạp liên tục lắc đầu: “Giang cô nương nhất định sẽ khỏe lại.”

Thịnh Quyết: “Nếu nàng ấy mấy ngày nữa vẫn không có cách nào hồi phục, tính mạng gặp nguy hiểm, ta sẽ đưa người về cho Nhạc Xương Hầu.”

Giang Lạc Dao không thể chết.

Nếu chết, Thịnh Quyết hắn sẽ hoàn toàn trở thành kẻ thù với Nhạc Xương Hầu.

Không còn ân nghĩa cũng thôi, lấy oán trả ơn há chẳng phải là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Vòng qua nhà thuỷ tạ và núi giả, Ninh Tử Hiên đã gần ngay trước mắt. Hứa Lạp khẽ nói: “Vương gia, nếu Giang cô nương có thể khỏe lại, có phải hay không đã nói lên rằng…”

Thịnh Quyết: “Cái gì?”

Hứa Lạp muốn nói lại thôi, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Ý hắn muốn nói là: Giang Lạc Dao sẽ không bị khắc đến, và hắn cũng không cần phải quá xa cách với nàng.

Thịnh Quyết biết hắn muốn nói gì, lắc đầu im lặng phủ nhận: “Không có khả năng.”