Chương 43: Cứ bị cộm như vậy thực sự rất khó chịu a

Thương Quân Lẫm không nhịn được mà suy nghĩ đến cảnh tượng kia, tận lực đè lại khóe miệng đang giương lên, dù vậy trong giọng nói vẫn lộ ra chút ý cười: "Việt Vương nhất định sẽ rất đau đầu".

"Bệ hạ?" Thẩm Úc tràn ngập ám chỉ mà nhìn hắn.

Thương Quân Lẫm: "Trong tay Quý Quân không phải có lệnh bài triệu tập Ẩn Long Vệ hay sao, nếu muốn làm cái gì, trực tiếp phái bọn họ đi làm là được".

Thẩm Úc chần chờ: "Lấy Ẩn Long Vệ của bệ hạ ra để làm loại chuyện này, hình như không được hay cho lắm".

Thương Quân Lẫm không thèm để ý: "Truyền tin tức mà thôi, cũng không phải làm chuyện gì khó khăn cả".

Tra rõ được thời gian và địa điểm mà Việt Vương cùng Thẩm Thanh Nhiên gặp mặt, Thẩm Úc vui mừng phái Ẩn Long Vệ đi truyền tin.

Kỳ thực Thẩm Úc cũng không có mục đích gì khác, chỉ đơn thuần muốn làm cho Việt Vương cùng Thẩm Thanh Nhiên không thoải mái mà thôi.

Y đại khái có thể đoán được, nội dung lá thư mà Thẩm Thanh Nhiên chuyển cho Việt Vương, kiếp trước cũng giống như vậy, lợi dụng những tri thức của đời sau, Thẩm Thanh Nhiên đã lừa dối không ít người, quyển thoại bản kia cũng từng nói, sở dĩ Thẩm Thanh Nhiên được Việt Vương ưu ái, là bởi những tri thức kỳ lạ mà hắn biết được.

"Bệ hạ không thấy hiếu kỳ Thẩm Thanh Nhiên nói gì với Việt Vương sao?" Thẩm Úc ghé vào giường nệm, chọc chọc chân của Thương Quân Lẫm.

Động tác phê duyệt tấu chương của nam nhân hơi dừng lại, cơ bắp ở chân hơi cứng lại, hắn gác bút xuống, bắt lấy cái tay đang làm loạn của Thẩm Úc: "Trẫm chỉ có hứng thú với chuyện của Quý Quân thôi".

Thẩm Úc ngước mắt lên nhìn Thương Quân Lẫm một cái, khóe miệng hơi cong lên: "Bệ hạ đang ám chỉ ta viết thư cho bệ hạ sao?"

Thương Quân Lẫm buông tấu chương xuống, đem Thẩm Úc kéo lên rồi ôm vào trong ngực: "Trẫm cảm thấy, nếu Quý Quân không ngại thì phê duyệt tấu chương giúp trẫm một lát đi".

Thẩm Úc vặn vẹo thân mình, cự tuyệt: "Bệ hạ, việc của mình thì chính mình phải giải quyết, còn những việc không quan trọng thì bệ hạ có thể giao cho các quan đại thần, nói chung đừng bắt ta phải làm là được".

"Quý quân, đừng lộn xộn."

Thanh âm của Thương Quân Lẫm đột nhiên trở lên khàn khàn, động tác của Thẩm Úc cứng lại, cảm giác nóng cháy tồn tại cực kỳ rõ ràng, đang dán sát vào người y, Thẩm Úc ngồi yên, không dám kí©h thí©ɧ Thương Quân Lẫm thêm nữa.

Ngồi yên một lúc, nhiệt độ trên người Thương Quân Lẫm vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Thẩm Úc chịu không nổi, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài cho ta xuống đi".

Cứ bị cộm như vậy thực sự rất khó chịu a.

Thương Quân Lẫm cũng không có ý định làm cái gì cả, vỗ vỗ eo Thẩm Úc rồi buông cánh tay ra.

Thẩm Úc vội vàng đứng lên, chuyển qua đầu giường bên kia, thật cẩn thận liếc Thương Quân Lẫm, rồi nói: "Bệ hạ, nếu không ta ra ngoài một lúc nhé?"

"Không cần."

Thẩm Úc cầm một quyển thoại bản trong tay, ngồi ở đầu giường bên kia, thất thần mà lật tới lật lui.

Khoảng mười lăm phút sau, Thẩm Úc rời mắt khỏi quyển thoại bản, khẽ ngẩng đầu dùng dư quang nhìn nam nhân đang ngồi ngay ngắn.

Phục sức của đế vương vừa dày vừa nặng, nên Thẩm Úc cũng không nhìn ra được "lửa nóng" của Thương Quân Lẫm đã tiêu tán hay chưa.

Thẩm Úc buồn chán mà cầm lên một quyển thoại bản khác, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ?"

"Ân?"

Thanh âm bình tĩnh, xem ra không còn nguy hiểm nữa.

Cảnh báo trong lòng Thẩm Úc được giải trừ, y nhẹ nhàng chớp mắt, chậm rãi dịch đến bên người Thương Quân lẫm: "Bệ hạ, như vậy không tốt đâu".

"Trẫm bị như vậy là vì ai?" Thương Quân Lẫm cũng không quay đầu lại.

Hắn đem lửa giận trong người phát ra, mặc kệ Thẩm Úc ngượng ngùng nhắm miệng lại.

Trong phòng lập tức trở lên an tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ còn thanh âm sột soạt do bút lông cọ xát vào trang giấy.

Vì để ý đến thân thể của Thẩm Úc, nên nhiệt độ trong phòng thường để hơi cao, ở trong ấm áp con người thường sẽ sinh ra cảm giác mơ màng buồn ngủ.

Thẩm Úc chớp chớp mắt, có chút mệt nhọc.

Thấy Thẩm Úc đang buồn chán, Thương Quân Lẫm liền đưa qua một quyển tấu chương: "Quý Quân nhìn cái này xem".

Thẩm Úc nghi hoặc mà cầm lấy, mở ra.

"Ồ? Nhanh như vậy mà đã có tiến triển rồi sao?"

Quyển tấu chương kia là do Lâm huyện trình lên, từ những hàng chữ cũng có thể nhận ra được sự kích động của người viết.

"Sau khi Quý Quân đem phương pháp trị thủy đưa cho trẫm, ngay lập tức trẫm đã phái người đến Lâm huyện, theo những tin tức gần đây mà Lâm huyện truyền tới, xem ra những phương pháp kia đã bắt đầu đem lại hiệu quả".

Chuyện liên quan đến Lâm huyện không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, Thương Quân Lẫm cũng không trông cậy vào việc, áp dụng phương pháp này là có thể lập tức nhìn thấy hiệu quả. Nhưng không ngờ, chưa đến hai tháng Lâm huyện đã truyền đến những tin tức khả quan.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Úc lập tức tiêu tán, tỉ mỉ đem nội dung của quyển tấu chương đọc lại một lần, cảm khái nói: "Thật tốt."

Nếu có thể làm tốt công tác dự phòng, thì khi thiên tai ập xuống sẽ không tạo thành những tổn thất lớn như kiếp trước.

Rất nhanh đã đến ngày các phiên vương trở về đất phong, so với quá khứ luôn có người nấn ná không chịu đi, thì bây giờ đã khác, vừa mới rạng sáng, các phiên vương đã thu thập xong lễ vật, không đợi người khác đến đưa tiễn đã vội vã rời đi.

Đã sắp đến kỳ thi mùa xuân nên những học sinh vào kinh thành ngày càng nhiều, người dậy sớm một chút liền có thể gặp được cảnh này.

"Sao bọn họ lại vội vã rời đi như vậy? Không thể từ từ rồi khởi hành sao?" Có học sinh mới tới kinh thành, bày tỏ sự khó hiểu.

"Nếu không phải đã định thời gian rời kinh là vào hôm nay, chỉ sợ các vị phiên vương đã sớm rời đi rồi".

"Sao lại như thế?"

"Ha ha ha các ngươi không nghe nói đến những chuyện phát sinh gần đây hay sao? Phỏng chừng là bọn họ sợ chính mình sẽ rơi vào kết cục của Hoài Dục Vương và Lệ Vương đi".

Sau khi các phiên vương rời đi, kinh thành lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Xe giá của Việt Vương theo đoàn xe của các phiên vương, cùng nhau rời đi, chỉ là không ai phát hiện ra rằng, Việt Vương thực sự đã lén đổi quần áo, dịch dung đi vào một tửu lầu ở gần đó.

Thẩm Úc cũng cùng Thương Quân Lẫm cải trang một phen, sau đó lén xuất cung.

Vì sợ bị bại lộ thân phận, nên hai người đều dùng thuật dịch dung để thay đổi diện mạo, rồi sau đó lấy thân phận là sĩ tử, đi vào tửu lâu lớn nhất kinh thành - Nghênh Tinh Lâu.

Lão bản của tửu lâu này rất biết cách làm ăn buôn bán, hiểu rõ được tầm quan trọng của danh tiếng, nên trong lúc diễn ra kỳ thi đầu mùa xuân, sẽ tiếp đãi các sĩ tử với chi phí rất thấp.

Nếu sĩ tử nào thi được công danh, thì không chỉ miễn toàn bộ chi phí ăn ở mà còn được nhận thêm một phong bao tiền mừng, chỉ cần lưu lại một bản vẽ đẹp là được.

Bởi vì nguyên nhân này, mà thu hút được rất nhiều sĩ tử đến đây ở trọ, rốt cuộc tử lâu này tập hợp vô số học sinh tài cao hiểu rộng, chỉ cần có thể nói chuyện được với họ đã là điều đáng mừng rồi.

Thẩm Úc cùng Thương Quân Lẫm ngồi đối diện nhau, bàn của họ được đặt sát cửa sổ của nhã gian, nghe tiểu nhị đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về tửu lâu của mình, Thẩm Úc giơ ngón tay cái lên: "Lão bản của các ngươi quả thực rất lợi hại".

"Tất nhiên", tiểu nhị rất tự hào về điểm này, "Cái khác không nói nữa, riêng đồ ăn của nhà ta có hương vị rất tuyệt, các vị nếm thử xong nhất định sẽ không cảm thấy tiếc tiền, bởi vì nó rất đáng giá!"

"Hai vị muốn gọi món gì vậy?" Tiểu nhị giới thiệu xong cũng không quên chuyện chính sự.

"Đem các món ngon nhất của các ngươi lên đây", Thẩm Úc nghĩ nghĩ, "Các ngươi có điểm tâm gì đặc sắc nữa không?"

"Ngài hỏi đúng người rồi, điểm tâm của chỗ chúng ta có rất có tiếng đấy, ai ăn qua đều khen ngon, hợp khẩu vị, nói chung cái gì cần có thì đều có cả, có thể nói, toàn kinh thành này không tìm được ra tửu lâu thứ hai nào có điểm tâm phong phú như chỗ chúng ta đâu".

"Được, vậy ngươi cho ta một phần điểm tâm ngọt nổi tiếng nhất của các ngươi".

"Được được, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi bảo nhà bếp chuẩn bị", tiểu nhị ghi chú từng món lại, "Còn rượu, hai vị muốn loại nào?"

Lần này không đợi Thẩm Úc mở miệng, Thương Quân Lẫm nói: "Không cần rượu."

Tiểu nhị hơi sửng sốt một chút, phỏng chừng chưa từng gặp nam khách nào không gọi rượu, tuy nhiên rất nhanh đã phản ứng lại, sắc mặt không đổi: "Để ta đi chuẩn bị".

Thẩm Úc cười giải thích: "Là thân thể của ta không tốt nên không thể uống rượu".

"Tiểu nhân đã rõ, hai vị chờ một lát".

Lần này tới đây rất khác với những lần trước, đã rất lâu rồi Thẩm Úc không cảm nhận được không khí náo nhiệt như vậy, y rót cho Thương Quân Lẫm một chén trà.

Đem chén trà đưa cho Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ cảm thấy như thế nào?"

Tiếng người ồn ào, cùng những âm thanh nghị luận không dứt từ lầu dưới truyền vào tai, bọn họ đặt mình vào giữa biển người náo động, hòa làm một thể với nhân thế phù hoa.

Cảm thụ được một làn gió lạnh thổi tới, Thẩm Úc chợt bừng tỉnh, cảm giác như mình mới vừa mới trở về quá khứ.

Thương Quân Lẫm bưng chén trà lên uống một ngụm: "Nếu A Úc thích, chúng ta sẽ đến đây thường xuyên".

"Vậy phải làm phiền A Lẫm bồi ta thêm vài lần nữa rồi", Thẩm Úc cười tủm tỉm nói, "Không có A Lẫm, ta đi một mình thì quá nhàm chán".

"Ngươi muốn ta đi cùng để trả tiền và xách đồ đi?" Thương Quân Lẫm vô tình đánh vỡ lời nói dối của Thẩm Úc.

"A Lẫm việc gì phải phân định rạch ròi như vậy". Thẩm Úc chống cằm, "Nếu ta muốn người xách đồ thay ta, thì tùy tiện chọn một vài cung nhân cũng được, nhưng đi cùng A Lẫm khác với đi cùng bọn họ".

Dỗ dành bệ hạ xong, thì hành trình kế tiếp sẽ có người trả tiền cho mình, vừa nghĩ đến điều này Thẩm Úc đã cảm thấy đặc biệt sảng khoái.

Nghênh Tinh Lâu làm việc rất năng xuất, cho dù đông khách những cũng không khiến Thẩm Úc cùng Thương Quân Lẫm phải trờ lâu, khoảng mười lăm phút sau, đồ ăn đã được lần lượt mang lên.

Không hổ là kinh thành đệ nhất tửu lâu, mỗi món ăn mà Nghênh Tinh Lâu làm ra đều vô cùng tinh xảo, có cả sắc lẫn vị.

Thẩm Úc vừa ăn vừa để ý đến Thương Quân Lẫm, thấy đầu mày hắn giãn ra, liền biết hắn rất vừa lòng với đồ ăn ở đây.

Trên bàn có một đĩa cá chép kho thịt, hình thức vô cùng đẹp măt, tầm mắt Thẩm Úc đã đảo qua món kia nhiều lần nhưng vẫn không găp một miếng nào.

Tầm mắt không chút để ý mà đảo qua dưới lầu, đột nhiên dừng lại, Thẩm Úc lôi kéo tay áo của Thương Quân Lẫm: "A Lẫm, ngươi xem đó có phải là Việt Vương hay không?"

Dưới lầu, ở cách đó không xa, có một nam tử bạch y đang đứng cùng hai sĩ tử trẻ tuổi, không biết đang nói cái gì.

Thương Quân Lẫm nhìn theo phương hướng mà ngón tay Thẩm Úc chỉ tới: "Là hắn."

Tuy rằng Việt Vương đã cải trang, nhưng đời trước Thẩm Úc dây dưa với hắn lâu như vậy, nên không đến mức không nhận ra, huống chi, lúc ban đầu Việt Vương chính là dùng dáng vẻ này tiếp cận y.

Thẩm Úc gắp một khối điểm tâm đưa vào trong miệng: "Hắn ở chỗ này làm gì?"

"Có lẽ là để kết bạn với một ít sĩ tử có tiền đồ, mà sau này có khả năng vào triều làm quan", Thương Quân Lẫm nghiêm túc lọc xong xương cá, đem một chén đầy đẩy đến trước mặt Thẩm Úc.

Thẩm Úc kinh ngạc nhìn cái chén trước mặt: "Đây là......"

"Ta thấy ngươi đã nhìn món cá chép kia rất nhiều lần, nhưng lại không động đũa, có phải vì sợ xương hay không? Yên tâm, chén này ta đã lọc sạch xương, nên không sợ hóc đâu".

Ngữ khí của Thương Quân Lẫm rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy bản thân đã làm ra sự kiện chấn động gì.

Thẩm Úc chậm rãi gắp một miếng thịt cá để vào trong miệng, trong lòng vừa ê ẩm vừa trương trướng, không thể nói được là cảm giác gì.

Chậm rì rì ăn hết thịt cá trong chén, Thẩm Úc nào còn tâm tư đi quản Việt Vương.

Nhưng có những việc không phải ngươi mặc kệ là có thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan.

Hai người đang yên tĩnh ăn cơm, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, chủ nhân của thanh âm này chính là Việt Vương - người mà nãy giờ họ đang để ý.

Thẩm Úc không tính toán xen vào, nhìn Thương Quân Lẫm, hắn cũng không định quan tâm.

Cửa ngoài đột nhiên mở ra, tiểu nhị vẻ mặt tràn đầy ái ngại mà đi tới: "Quấy rầy đến hai vị khách nhân dùng cơm, thật sự xin lỗi."

Thẩm Úc ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc xiêm y màu hồng đang đứng trước mặt Việt Vương, lạnh giọng nói gì đó, bên cạnh còn có vài vị nữ tử quần áo hoa lệ vây xung quanh.

Hai sĩ tử trẻ tuổi xấu hổ mà đứng ở một bên, vẻ mặt muốn khuyên can nhưng lại không biết khuyên can như thế nào.

Tầm mắt Thẩm Úc đảo một vòng quanh đám người, không ngoài dự đoán thấy được Thẩm Thanh Nhiên đang đứng cách đó không xa.

Thẩm Thanh Nhiên mặc một thân quần áo màu lam nhạt, cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, dường như không chú ý đến sự tình bên này.

Nữ tử đứng ở trước mặt Việt Vương tựa hồ như bị lời nói của hắn ta chọc giận, đột nhiên gia tăng âm lượng.

"Ngươi nói lời này là có ý gì? Tình cảm của ngươi là cái ao nuôi cá sao, nhìn xem, đây kia, còn ở đó nữa" Nữ tử chỉ những người xung quanh, "Hồng, hồng phấn, lục, vàng, xanh,... Ngươi đang định gom đủ màu sắc về mở tiệm nhuộm à?"