Chương 5: Ngày thành hôn

Ngày thành hôn là mười sáu tháng tám, thực hiện nghi lễ gả cưới cùng với chuyển nhà.

Thân thể của Hứa Phỉ không tốt cho nên miễn đi rất nhiều thủ tục không cần thiết, Trang Liên Nhi cũng được ngủ một giấc ngon lành, lúc trang điểm cũng không vội vã hoảng hốt, mãi cho đến lúc nàng ngồi ở trong hỉ phòng rồi mà vẫn còn cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy.

Thân hữu của hai nhà đến chung vui cũng không ít người, tiếng hỉ nhạc vang lên từ đầu đường đến cuối hẻm, cho dù là thân thể của Hứa Phỉ không được tốt thì cũng vẫn phải lấy trà thay rượu để kính khách.

Trong lúc yến tiệc vui mừng, ánh mắt của Hứa Phỉ lại nhìn thấy thân ảnh của Tần Khanh, hắn mỉm cười gọi một tiếng, “Tần công tử.”

Mọi người thấy đại công tử của phủ Thừa tướng đến, ai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sắc mặt của Tần Khanh lãnh túc cứng đờ, kính Hứa Phỉ một ly nói, “Chúc ngươi cùng với Trang cô nương sống bên nhau đến lúc bạch đầu giai lão.”

“Chắc là Tần công tử cũng sắp có tiệc mừng chứ?”

Hứa Phỉ cười chân thành nói, “Đến lúc đó ta nhất định sẽ mang theo phu nhân tới cùng chung vui.”

Tần Khanh cứng đờ nói, “Như thế cũng được.”

Nói xong hắn đưa mắt đi nhìn khắp mọi nơi giống như tìm kiếm ai đó, cuối cùng lại thu hồi tầm mắt trở về.

Quá ba tuần rượu, Hứa Phỉ mới trở về hỉ phòng, Trang Liên Nhi ngồi đợi đã lâu, trong lòng thấp thỏm không biết là do khẩn trương hay là vì vui sướиɠ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hắn mở cửa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Các nha hoàn bà tử tiến đến chúc mừng rồi lĩnh tiền thưởng, Hứa Phỉ đi đến phía trước, trực tiếp mở khăn trùm đầu của Trang Liên Nhi ra, các nàng lập tức kinh ngạc kêu lên, “Đẹp quá!”

Trang Liên Nhi vốn dĩ đã là mỹ nhân, ngày thường nàng không thích khoe khoang, rất ít khi mặc màu đỏ thẫm, hôm nay khoác bộ áo cưới lên người, môi tô son đỏ trông vô cùng đoan trang diễm lệ.

Tầm mắt của Hứa Phỉ nhẹ nhàng lướt qua từ đầu đến chân nàng, nhẹ nhàng cười nói, “Có thấy nóng không?”

Trang Liên Nhi lắc đầu trả lời đúng sự thật, “Không nóng.”

Tuy thời tiết vẫn đang là mùa hè nhưng trong phòng có để băng đá, Trang Liên Nhi cũng không phải đi lại làm việc gì, đương nhiên là cũng không cảm thấy nóng.

Hứa Phỉ quay ra phân phó bà tử chuẩn bị nước rồi lại quay đầu lại nói với nàng, “Ta lại hơi toát mồ hôi, nàng chờ một chút nhé.”

Trang Liên Nhi gật đầu, Hứa Phỉ đi tắm một lúc sau mới trở lại, áo cưới cũng đã thay ra, mặc trên người áo choàng màu trắng, trông không khác gì ngày thường cả.

Thấy hắn như thế, Trang Liên Nhi cũng thả lỏng hơn, lên tiếng hỏi hắn, “Chàng không sao chứ?”

Nghĩ đến sức khoẻ của hắn không được tốt, nàng cẩn thận quan sát thần sắc của Hứa Phỉ, thấy hắn cũng không có vẻ mệt mỏi, lúc này mới chậm rãi thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng mà tiếp theo sẽ phải làm như thế nào?

Đang suy nghĩ linh tinh, nàng liền nghe thấy Hứa Phỉ lên tiếng, “Ta không sao, Liên Nhi có muốn đi tắm không?”

Trước khi rời khỏi nhà, nàng cũng đã tắm qua, chưa đổ chút mồ hôi nào nên Trang Liên Nhi lắc đầu, nhưng mà nghĩ lại vội vàng nói, “Ta cũng muốn tắm.”

Nàng cần phải suy nghĩ thật kĩ xem tối nay nên làm như thế nào.

Hứa Phỉ hoàn toàn không hề biết đến suy nghĩ ở trong lòng nàng, nhẹ nhàng an ủi, “Không cần phải vội đâu.”

Hạ nhân đã sớm chuẩn bị nước, nha hoàn dẫn đường cho nàng mở miệng trầm giọng nói, “Mấy năm trước thiếu gia sinh bệnh, vì cần phải tắm thuốc cho nên đã xây một bể tắm ở đây, sau này phu nhân muốn đi tắm thì cứ trực tiếp đến đây là được.”

“Bây giờ hắn vẫn còn phải tắm thuốc sao?”

“Đã dừng lại từ lâu rồi.”

Nơi này giờ đây đã là bể tắm nước nóng bình thường, Trang Liên Nhi ngồi ở trong nước tẩy hết đi lớp phấn son ở trên mặt, lúc này trong nước liền phản chiếu lại hình bóng của một mỹ nhân mặt ủ mày chau.

Nếu như Hứa Phỉ muốn viên phòng thì phải làm thế nào?

Thân thể của hắn như vậy có thể viên phòng được không?

Nếu như hắn không muốn thì sao?

Nghĩ đến đây nàng lại có chút không vui!

Thật là kỳ quái, rõ ràng là nàng cũng đâu có muốn viên phòng?

Lúc Trang Liên Nhi trở về phòng, Hứa Phỉ đã sai người dọn dẹp hết những món đồ đỏ thẫm mang đi, ngay cả hạt sen cùng với táo đỏ ở trên giường cũng đã biến mất.

Hắn đang ngồi ở trên trường kỷ bên cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, thấy nàng đã trở lại liền quan tâm hỏi han, “Có đói bụng không?”

Thế này thật là quá mức tự nhiên!

Trang Liên Nhi có cảm giác như bọn họ đã sống cùng với nhau được rất lâu rồi, nàng liền gạt đi những ý nghĩ ở trong lòng, cẩn thận mà cảm thụ một hồi, “Cũng không đói lắm.”

Nàng có quá nhiều cảm xúc phức tạp ở trong lòng, lúc này việc ăn thật sự không phải là ưu tiên hàng đầu đối với nàng.

Hứa Phỉ đứng dậy đi về phía Trang Liên Nhi, cầm lấy tay lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, “Vẫn nên ăn một chút đi.”

Vốn dĩ nàng cũng không thấy đói bụng, nhưng mà hắn đã nói như vậy thì Trang Liên Nhi chỉ đành phải ăn chút trái cây.

Hứa Phỉ thấy thế, cúi đầu bóc nho đút cho nàng ăn rồi lại nói tiếp, “Đi ngủ mà để bụng đói thì sợ là đêm nay nàng sẽ cảm thấy không dễ chịu.”

Nghe thấy lời này có chút không thích hợp, Trang Liên Nhi thử dò hỏi, “Đêm nay... Cái kia... Chàng có thể sao?”

Hứa Phỉ nhìn nàng, ngữ khí lưu luyến ôn nhu mà nói, “Nếu Liên Nhi không sợ ta thì tất nhiên là ta nguyện ý hầu hạ nàng.”

Hắn nói là ‘hầu hạ’.

Trước khi xuất giá, Trang Liên Nhi cũng đã xem qua xuân cung đồ, nghĩ đến cảnh được hắn ‘hầu hạ’, mặt nàng trở nên đỏ bừng.