Chương 12

Tiếng súng vang lên, âm thanh cửa kính vỡ truyền đến, đột nhiên Amanda ngửa người ra sau, từ ghế tựa ngã xuống mặt đất, ly thủy tinh trên bàn bị viên đạn bắn nát, Joyce hoảng sợ thét chói tai, tiếng thét vang quanh quẩn bên tai.

Minh Việt muốn đứng lên quan sát tình hình, nhưng ngay sau đó lại nghe tiếng súng vang lên lần nữa, cậu bị Rodrian kéo nằm xuống, ngã mạnh xuống mặt đất. Viên đạn xuyên qua ghế tựa của cậu, tường bên cạnh cũng in hằn vết đạn sâu.

Máu tươi chảy xuống nền nhà màu nâu, Minh Việt cố gắng sờ bên dưới cơ thể cậu, tay dính máu dính nhớp, cậu cả kinh, nhưng trên người lại không truyền đến cảm giác đau đớn. Cậu bị Rodrian đè dưới người hắn, cơ thể cao lớn của alpha bao phủ cơ thể cậu, cậu nằm trong lòng ngực săn chắc, không thể cử động người được.

Rodrian nhân cơ hội hôn lên mặt cậu, trước khi cậu phản ứng lại hắn đã đưa tay lên miệng ý bảo cậu im lặng, nhỏ giọng nói với cậu: "Đừng nhúc nhích, sẽ bị phát hiện.”

Cho dù là tay súng hay bị người xung quanh phát hiện đều là chuyện không được tốt lắm, Minh Việt cố gắng nhịn cơn giận này xuống. Một lúc sau, xung quanh yên tĩnh, Rodrian thả cậu ra, Minh Việt nhanh chóng ngồi dậy, lúc này cậu mới phát hiện cánh tay trái của Rodrian đã bị thương, máu tươi thấm ướt cả cánh tay.

Để ý thấy ánh mắt của cậu, Rodrian nhún vai, không chút để tâm nói; "Vết thương ngoài da thôi."

Minh Việt lấy băng vải cầm máu trong túi ra, câu giúp hắn băng bó vết thương lại. Rodrian như thấy điều hiếm lạ, nói: "Cậu chuẩn bị thật đầy đủ.”

“Vẫn còn thứ càng đầy đủ hơn." Minh Việt nói, lại lấy súng lục ra, cậu chậm rãi đứng lên từ thân ghế, những người khác trong phòng đều hành động như cậu, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy tiếng súng không vang lên nữa, bọn họ mới đứng thẳng người lên.

Cửa phòng vip mở ra, vài người lính đánh thuê mặc đồng phục đi vào, người đứng đầu đi tới trước mặt Amanda, nói: "Tay súng giấu mặt ẩn núp ở tầng cao nhất của khách sạn Lisa đối diện, hắn đã tự sát.”

Khách sạn Lisa, không phải là nơi cậu ở vào tối hôn qua sao, Minh Việt thầm cả kinh, nghĩ tới việc tối hôm qua cậu và tay súng ở cùng một nơi, không khỏi có chút sợ hãi. Trị an ở Thanatos rất không tốt, sau khi trời tối không ai dám ra ngoài, thường xuyên xảy ra vụ ẩu đả bằng súng, đừng nói tới án gϊếŧ người này nọ, bởi vậy khi ở nơi này cậu cực kỳ cẩn thận, chỉ dám ra ngoài vào ban ngày, vũ khí phòng thân luôn mang bên người. Chỉ là không ngờ địa bàn của Amanda cũng có người dám giương oai diễu võ.

Rõ ràng sát thủ này là nhắm vào Amanda, nhưng vì sao phát súng thứ hai lại nhắm vào cậu? Cậu luôn dốc sức nghiên cứu học tập ở Apollo, chưa từng có kẻ thù, vì sao muốn gϊếŧ cậu? Nếu không làm chuyện thừa thãi, phát súng thứ hai của hắn đã bắn trúng Amanda.

Amanda chỉnh lại đầu tóc bị rối của mình, nói với mọi người: "Hôm nay dừng tại đây, có tên muốn chết đến quấy rối.” sau đó cô vội vàng cùng lính đánh thuê rời đi.

Minh Việt đi theo Rodrian đến phòng nghỉ trên lầu, Amanda đã sắp xếp bác sĩ chờ nơi đó. Như hắn đã nói, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng dù sao cũng là vì bảo vệ cậu mới bị thương, trong lòng Minh Việt có chút áy náy, bận trước bận sau cùng bác sĩ, giúp hắn thoa thuốc.

Bác sĩ khen cậu: “Cậu thật chuyên nghiệp."

Minh Việt đang thoa thuốc cho Rodrian nghe bác sĩ nói thế thì đáp: "Trước đây thường xuyên theo thầy đến những nơi khác nhau lấy mẫu tang thi, trong đội thường xuyên có người bị thương, nhiều lần như vậy nên học được."