Chương 2: Bị bỏ thuốc

Hôm nay Rodrian mới từ phương nam trở về, hắn là tiểu đội trưởng của tiền trạm, chịu trách nhiệm tìm kiếm tin tức về các khu vực bị chiếm đóng và giải cứu những người sống sót, những đội tiền trạm này có một cái tên thống nhất gọi là bồ câu đưa tin. Bây giờ hệ thống thông tin liên lạc đã sụp đổ, bọn họ đảm nhận công việc truyền tải và thu thập thông tin một cách thô sơ nhất. Hắn là khách quen của quán bar đồ hộp, lần này bởi vì chuyện Kabra thất thủ, hắn bị phái đến mặt trận để điều tra, đi mất một tháng mới trở về, trước khi đến quán bar đồ hộp hắn đã nghe bạn rượu nói về chuyện của Beta kia, khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Cái người Beta kia thực sự là một nhân vật đáng chú ý, Rodrian biết đó là ai khi hắn đi vào quán bar, mặc dù trước đây hắn chưa từng gặp qua người này. Rodrian cũng là một người đàn ông nổi bật, hắn cao lớn anh tuấn, rất trẻ, tóc màu đen, có một đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất phong lưu, ai cũng biết hắn trở về từ phương nam. Beta kia chủ động lại gần ngồi xuống, cùng hắn bắt chuyện, hỏi hắn muốn uống rượu gì.

Quán bar đồ hộp không có nhiều rượu ngon để cung cấp.

Rodrian nói: “Vậy thì uống một ly Whiskey đi, không trộn lẫn nước.”

Ngày nay vật tư khan hiếm, rượu là thứ hàng xa xỉ, rượu ở các quán bar đều trộn lẫn một lượng lớn nước, nên uống sẽ không say.

Beta đồng ý, một ly rượu Whiskey có giá rất đắt, nhưng cậu lại ra tay rất hào phóng. Cậu tự giới thiệu mình với Rodrian: “Tôi tên Minh Việt, là nghiên cứu viên ở Coventry.”

Rodrian cười nói: “Cậu rất nổi tiếng, hiện giờ mỗi một khu an toàn đều sẽ phát hành sách báo trên đó đều đưa tin về những người ở Coventry, loại vắc-xin mới có thể giảm tỷ lệ lây nhiễm sau khi bị cắn xuống dưới 10%, thật kinh người.”

Minh Việt nói: “Quá khen rồi, đều là công lao của cả tổ đội, tôi chỉ là một nghiên cứu viên nhỏ mà thôi.”

Ông chủ với chiếc mũi cao hơn quắm đảm đương vai trò là người pha chế rượu, ông ta bưng một ly Wiskey cùng một ly nước chanh đặt lên quầy bar phát ra một tiếng ‘cạch’, rồi đẩy hai chiếc ly theo chiếc bàn gỗ trượt lại đây. Rodrian nhẹ nhàng chặn nó lại, đưa nước chanh tới trước mặt Minh Việt, người sau khách sáo mà nói tiếng cảm ơn.

“Đệ tử thân truyền của Twist....” Rodrian nhấp một ngụm rượu, nói: “Trên báo chí đều viết như vậy, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là ánh sáng hy vọng, mỹ nhân lạnh lùng của Coventry.”

Minh Việt bị sặc nước chanh.

Rodrian nhún vai nói: “Đương nhiên, câu cuối cùng trên tạp chí không có viết, chẳng qua đa số mọi người cũng không cho rằng như vậy, tôi tên Rodrian, thật vinh hạnh khi có thể gặp được cậu, người đẹp.”

Minh Việt tự động xem nhẹ câu xưng hô kia của hắn, nói: “Tôi biết tên của anh, anh rất nổi tiếng ở đây, Thanatos Rodrian, người ở đây nói không ai quen thuộc với phương nam hơn anh, anh hôm nay mới trở về từ Kabra, anh có gặp qua cô gái này không?” Cậu lấy ra một tấm ảnh chụp, là Omega kia.

Rodrian nói: “Cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, nếu tôi nhìn thấy nhất định sẽ nhớ rõ gương mặt này. Nhưng người tôi thấy lại là một Beta, cùng trên ảnh chụp không giống nhau lắm.”

Một biểu cảm khác cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt luôn thờ ơ của Minh Việt, cậu nắm lấy tay áo của Rodrian, khẩn thiết hỏi: “Anh đã gặp cô ấy ở đâu? Khi nào? Cô ấy còn sống chứ? Vì sao lại không theo trở về?”

Rodrian nhấp một ngụm Wiskey, cũng không sốt ruột mà trả lời vấn đề: “Cô ấy đi theo một đội lính đánh thuê.”

Bên ngoài khu an toàn có rất nhiều lực lượng vũ trang tự do và vô kỷ luật, họ là sản phẩm còn sót lại của sự cai trị hỗn loạn của các chính quyền khu vực sau khi làn sóng thây ma bùng nổ, họ không thuộc thẩm quyền của chính phủ liên minh, không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào, và họ tận hưởng sự cuồng hoan sau khi trật tự sụp đổ. Ngay cả khi cô gái đó không phải là Omega, mà chỉ là một Beta, cô ấy sẽ không thể sống sót ra khỏi Kabra một mình, trừ khi cô ấy trở thành thuộc hạ của lính đánh thuê.

Cô ấy xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn lại yếu đuối như vậy, có thể tưởng tượng được số phận mà cô ấy sẽ nghênh đón là gì.

Thoạt nhìn Minh Việt khó có thể tiếp thu câu trả lời này, Rodrian đưa ly rượu của mình cho cậu, cậu uống một ngụm lớn.

Hắn nói: “Còn tốt hơn là chết, cô ấy là gì của cậu?”

Minh Việt nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, tên Nam Hạ. Chúng tôi vốn dĩ sống ở Apollo, tôi là nghiên cứu viên của Coventry, vì vậy cô ấy là người nhà nên nhận được một phần công việc hậu cần, sau đó chúng tôi cãi nhau, cô ấy muốn chia tay với tôi, ngày đó tôi đi làm khi trở về đã thấy cô ấy thu dọn đồ đạc rời đi rồi, tôi nghe nói cô ấy đi theo đội vận chuyển đi Kabra, từ đó tôi không còn gặp lại cô ấy.” Cậu nói xong, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, còn bị sặc đến ho sặc sụa.

Apollo là tên của khu an toàn, được đánh số là Khu Châu Âu E1, vị trí độc nhất vô nhị, là khu an toàn với điều kiện tốt nhất, là trụ sở của chính phủ liên minh, chỉ cung cấp cho các quan chức và gia đình của họ sinh sống và còn có viện nghiên cứu virus Conventry lớn nhất dưới tay chính phủ liên minh.

Rodrian vuốt ve sau lưng cậu, nhưng Minh Việt đã có chút say nên không cảm nhận được ý vị sắc tình trong đó, cậu nghĩ Rodrian chỉ tốt bụng nên đã nhỏ giọng nói cảm ơn. Rodrian lộ ra một nụ cười giễu cợt, nhưng Minh Việt không nhìn thấy được, cậu chỉ nghe được hắn nói: “Số lượng lính đánh thuê đến và đi không cố định, rất khó tìm.”

Minh Việt nói: “Anh có cách nào không? Cái gì tôi cũng đều nguyện ý cho.”

Rodrian làm một cử chỉ im lặng rồi nói: “Không có ai dậy cậu, thời điểm đàm phán không được đưa ra các con át chủ bài của mình cùng một lúc sao?”

Cậu thật sự ngây thơ và xinh đẹp, thích hợp bị đè ở trên sàn nhà mà chà đạp.

Minh Việt ngẩng đầu, cậu thật sự say, ánh mắt mê ly, ngồi cũng không nổi nữa ngã vào trên vai Rodrian, Rodrian đếm ngược: “3——2——1” Minh Việt nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.

Rodrian đổ phần rượu Wiskey còn dư lại xuống mặt đất, hắn bỏ thuốc mê vào trong rượu. Một Beta xinh đẹp không hề phòng bị mà đi vào nơi này, nên có loại tự giác này.

Hắn nhéo khuôn mặt ngủ say của Minh Việt, giống như quan sát hàng hóa mà đánh giá cậu một lát, sau đó hắn vác người lên vai mang đi.

Tiếng la ó lớn nổ ra trong quán bar, tiếng huýt sáo hết đợt này đến đợt khác. Bọn họ khó chịu vì đã không xuống tay sớm, nhưng động vào nghiên cứu viên của Coventry sẽ gây ra phiền toái lớn hơn là lúc sướиɠ ở trên giường.