Chương 2

Khác xa hoàn toàn với nguyên chủ. Ở thế giới thực, Cố Phán Thu ra mắt ở tuổi mười bảy, nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhận được hàng ngàn ưu ái, nói cậu là một huyền thoại cũng không quá.

Cậu là tình ca thiên vương trẻ nhất, nhưng mới hai mươi ba tuổi đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng giai đoạn cuối.

Cậu không ngờ mình sẽ trọng sinh vào thế giới trong truyện, trở thành một bia đỡ đạn. Cậu cũng không ngờ trên thế giới này lại có một số đàn ông có thể sinh con.

Cố Phán Thu trong cuốn sách này là một ba đơn thân, có một cậu con trai ba tuổi rưỡi tên là "Pi Pi".

Nhưng Cố Phán Thu không còn ký ức của nguyên chủ, cũng không biết đứa trẻ ba tuổi rưỡi này là như nào, cho dù đàn ông có thể sinh con thì cũng không thể tự mình mang thai, phải có một người cha khác!

Theo bối cảnh trong truyện, Lộ Dao giữ mình khăng khăng vì Phó Việt nên một người cha khác của đứa trẻ này không phải Lộ Dao.

Vậy… người cha còn lại của đứa trẻ là ai?

Đạo diễn vừa rời đi, điện thoại của Cố Phán Thu reo lên.

“Alo, có phải số ba Cố Tử Diệp không ạ?” Giọng cô giáo hơi nôn nóng: “Vừa rồi Tử Diệp đang chơi trong sân, bị một đứa trẻ lớp chồi đá bóng đập vào đầu, cậu bé nói hơi choáng đầu, tôi cũng đã liên lạc với phụ huynh đứa trẻ kia, anh có thời gian đến đây xem nhé."

Cố Phán Thu sợ hãi vội khoác áo khoác lao ra khỏi cửa.

Dù chưa từng nuôi con nhưng sau những ngày ở bên nhau, Cố Phán Thu rất thích Pi Pi, đứa nhỏ rất dễ thương, ngoan ngoãn, cậu sẵn sàng gánh vác trách nhiệm làm ba của Thu Thu.

“Tôi sẽ đến đó ngay lập tức.” Cố Phán Thu nói: “Xin hãy để ý Pi Pi giúp tôi một lát!”

Đứa trẻ gây chuyện ở trường mẫu giáo tên là Phó Viêm.

Lúc này, anh trai của Phó Viêm là Phó Việt đã nhận được cuộc gọi từ trường mẫu giáo, anh đang định đến công ty, lập tức quay lại, đi đến trường mầm non Dương Quang.

“Thằng nhãi này…” Phó Việt cau mày: “Ngày nào cũng gây rắc rối.”

Cha mẹ Phó Việt rất yêu nhau, khi Phó Việt mười chín tuổi, mẹ anh lại có thai, hai vợ chồng già rất yêu quý đứa trẻ này, sinh ra đã đặt tên là Phó Viêm.

Phó Việt lúc đó mới vào đại học, tuy hơi bất ngờ nhưng anh cũng khá vui khi có em trai. Thứ nhất là cuối cùng cũng có người đánh lạc hướng sự chú ý của ba mẹ, thứ hai là từ nhỏ anh cũng muốn có một đứa em trai.

Sau khi Phó Việt tốt nghiệp đại học, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, em trai anh cũng đi học mẫu giáo, cha mẹ anh thường xuyên vứt em trai cho anh rồi đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài.

Nhưng ông cố nội Phó Viêm này càng lớn càng khó chiều.

Mấy ngày nay, cha mẹ anh đi nghỉ dưỡng ở Phần Lan, cậu em trai năm tuổi thực sự kiếm chuyện cho anh làm.

Phó Việt nhìn thấy Phó Viêm từ xa, Phó Viêm cũng nhìn thấy anh trai mình.

Phó Viêm đứng trước mặt Pi Pi, chỉ quay lại nhìn anh trai mình một cái rồi quay lại xin lỗi Pi Pi.

Dù chỉ là vô ý nhưng nhìn Pi Pi đầy mặt nước mắt, Phó Viêm vẫn cảm thấy áy náy nói: “Thực xin lỗi.”

Đôi mắt tròn xoe của Pi Pi trông như một con vật nhỏ dễ thương, cậu bé cố gắng không khóc nói: "Không sao, em không thấy đau nữa.”

Cố Phán Thu đến trường mẫu giáo sau mười lăm phút, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác đứng ở hành lang trường mẫu giáo đang dạy dỗ em trai mình.

Vẻ mặt Phó Việt cau có: "Phó Viêm, em đá bóng không nhìn người khác à?"

Sau khi Cố Phán Thu đọc qua cuốn sách, cậu đã lên mạng xem hình ảnh một số nhân vật trong truyện, người đàn ông cao lớn trước mặt hơi quen quen, nhưng cậu vội chạy về phía con trai mình nên không suy nghĩ nhiều.

Cố Phán Thu chạy đến chỗ Pi Pi, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Pi Pi nói: “Đau không con?”

Pi Pi nhìn thấy cậu đến, những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống, cậu bé đưa tay ra muốn Cố Phán Thu ôm mình.

Cố Phán Thu bế cậu bé lên, đau lòng nói: "Đầu còn đau không?"

“Không đau nữa ạ.” Pi Pi lau nước mắt: “Vừa rồi con hơi chóng mặt, nhưng giờ đã đỡ hơn rồi ạ, huhuhu.”

Phó Việt nhìn thấy Cố Phán Thu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Anh không có ấn tượng tốt với Cố Phán Thu. Khoảng 4 năm trước, Cố Phán Thu ghét anh đến nghiến răng nghiến lợi, khi anh về Trung Quốc, Cố Phán Thu đến mắng mỏ anh, khóc lóc hỏi anh tại sao không yêu Lộ Dao.

Phó Việt không nói gì nhưng trong lòng đã đóng hai chữ ngu ngốc lên người Cố Phán Thu rồi.