Chương 27: ĐỒNG LÒNG CỨU NGOAN LONG, HỒ LY TINH RƠI LỆ (1)

Rõ ràng trời trong xanh nhưng cửa hàng cá hương Liễu Kinh đã mấy ngày liền không mở cửa.

Dường như Bùi Kiều đã biến mất ở phố Đông Quan vậy, chưa từng lộ mặt, chỉ đôi khi nhìn thấy hai con Ngư Ưng từ trên bầu trời cửa tiệm bay qua, lúc trở về mỗi con ngậm một con cá sống trong miệng.

Những người muốn ăn cá hương Liễu Kinh bị dọa, sáng đợi đêm đợi cũng không đời đến ngày mở cửa.

Biển gỗ tìm người làm trước tiệm trải qua mấy ngày phơi nắng nằm sương không ai lau chùi thì đã tích một lớp bụi. Hai cây đèn cầy trong l*иg đèn tơ tằm trước tiệm đã cháy hết, màu sắc ám vàng, đu đưa theo gió. Đến giữa đêm, chữ phía trên đỏ như máu, tạo cảm giác có chút hoang vắng.

Ban ngày, Ngu Bán Bạch ngồi trong tiệm son phấn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chữ trên tấm biển gỗ.

Nét bút mảnh nhưng có lực, nét thu bút thanh tú gọn gàng, dùng cây bút tòe lông mà vẫn viết được chữ đẹp như vậy có thể thấy trong lòng Bùi Liễu Kinh cũng có chữ.

Tiền lương một người rửa chén cũng có thể trả sáu tiền vàng, Ngu Bán Bạch không khỏi nghĩ đến bài ca dao nọ, thì thầm: “Từ khi trong túi cha ta có tiền xài, rất có tiền sửa cái vợt, trà rượu nửa đời đời đầy ắp, quăng tiền khó mà hong khô, đời chưa từng phải rầu vì bảy thứ cần thiết.”

Đọc xong Ngu Bán Bạch lại nghi hoặc ba điều:

Cha của vị Bùi Liễu Kinh này là ai?

Đang làm ở châu nào?

Rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Ngu Bán Bạch tâm thần bất định nghĩ về ba điều nghi hoặc này, mắt nhìn biển gỗ kia mà mất hồn một khoảng thời gian.

Lúc tỉnh lại thì thấy trước miếng gỗ kia có ba người đang đứng, một là Tiểu Hạc Tử thường đến phố Đông Quan hát ngẫu hứng, trang điểm như xưa khẽ cười. Một người khác thì khí chất bất phàm, gương mặt có chút quen, dường như đã gặp ở đâu nhưng trong chốc lát không nhớ ra, thế là nhìn đến người thứ ba.

Là một nữ tử tuổi chừng ba mươi, bên ngoài mặc chiếc áo thủy điền, Ngu Bán Bạch không có chút ấn tượng gì với gương mặt của nử tử này nhưng màu sắc của chiếc áo thủy điền được phối vô cùng đẹp đẽ, tím nhạt và trắng hợp lại là màu của trái nho, trắng và xanh biển hợp lại là màu nước biển, trắng và đỏ tươi hợp lại là màu mật đào. Màu sắc không rối, trên áo có thêu hoa trông tươi mới mà có hình.

Chiếc áo thủy điền có màu sắc pha lẫn vào nhau nhưng bên trong là chiếc áo dài thuần trắng, dưới eo là chiếc váy màu xanh đen không khiến người ta hoa mắt.

Lại nhìn gương mặt nàng ấy, đầu tóc đen mềm như bông búi kiểu uy đọa kế, trang sức là dải dây đỏ, trâm là hoa cỏ màu hồng đào. Lông mi cong nhỏ, mắt đến tóc mai, mơi hơi đỏ, mặt đẹp hơn hoa phù dung, ngón tay xanh tươi móng thì hồng, màu da có chút sáng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng trên môi có chút hồng, dưới ánh mặt trời trông vô cùng khí chất.

Ngu Bán Bạch không khỏi nhìn thêm chút nữa mà khen ngợi: “Làn da đẹp như ngọc, thế gian có mấy ai, không biết là dùng thứ gì mới chăm được làn da đẹp đẽ như vậy.”

Ba người đứng trước biển gỗ một chút, người nam nhân gật đầu với nữ tử kia: “Phải, hắn đang ở trong!”

Nử tử nghe xong thì liếc nhìn, mím môi làm ra dáng vẻ suy nghĩ.

Ngu Bán Bạch không có hứng thú muốn biết ba người đang kia làm gì nhưng lại có ý nghĩ muốn tặng cây dù che nắng cho nữ tử kia. Nam nữ thụ thụ bất thân, lại sợ trong mắt người khác hành động này là lỗ mãng, đùa giỡn, chàng bèn vứt bỏ ý nghĩa này, lăn bánh xe đến góc phòng râm mát thoáng gió đọc sách.

Lúc này thời tiết đẹp đẽ, lạc quỳ phát triển không tệ, lấy hạt của nó làm chút phấn tím.

Phấn tím lần trước làm đều cho Ngu Man Man, hiện nay trong tiệm chẳng còn bao nhiêu phấn tím.

Mùa hạ hại da, làn da gặp ánh nắng dễ đen dễ vàng cũng dễ biến đỏ, lúc này dùng phấn tím làm nền điều chỉnh màu sắc làn da là thích hợp nhất.

Nghĩ chắc rồi Ngu Bán Bạch liền để sách xuống, muốn nhìn sắc trời nhưng chàng lại trông thấy Di Hoành.

Di Hoành đứng trước cửa hàng son phấn, cầm cây chổi lớn của mình tỉ mỉ quét bụi trên sàn, có khách muốn vào tiệm muốn mua son phấn hắn sẽ lùi sang một bên đợi khách bước qua cửa rồi mới quét dọn nơi khách vừa đi qua.

Tiệm son phấn vừa mở khách hàng đã nối đuôi mà đến, có vài người khách dính chút cỏ dại, có người dính bùn đất, khắp nơi đều đầy bụi bẩn.

“A, không muốn quét, muốn gặp Tu Mạn cơ…” Di Hoành nhăn nhó mặt mày, nhân lúc không có Ngu Bán Bạch ở đây thì phải tìm hiểu mấy thứ có ích, Phục Song vừa đấm vừa xoa, muốn hắn tiếp tục ở lại tiệm son phấn, tìm cơ hội khác dò xét.

Hắn chỉ là một Tảo Tình yêu nhỏ bé thôi mà, lúc trước thì thay Vân Tiêu nương nương quét dọn cung điện bây giờ lại thay người khác quét dọn cửa hàng, Di Hoành cảm thấy mình nên đổi tên thành yêu quái quét dọn cho rồi.

Di Hoành không muốn quét nữa.

Ngu Bán Bạch không biết tâm tư của Di Hoành, trong mắt chàng Di Hoành là một người nhanh nhẹn cần cù, không nhiều lời, mỗi ngày đến tiệm sẽ dọn dẹp mỗi một góc trước sau cửa tiệm, mạng nhện trên thanh xà ngang cũng không bỏ qua, không chút qua loa, có lúc còn giúp rửa chén.

Một người làm việc của ba người, Ngu Bán Bạch cảm thấy tiền công mỗi ngày cho hơi ít rồi, đáng lẽ một ngày phải cho ba trăm văn tiền mới đúng.

Ngu Bán Bạch mò viên ngọc rớt từ trên trời xuống hôm nọ ra trước rồi mới lấy ra ba trăm văn tiền, ngay lúc sắp đưa cho Di Hoành thì có tiếng người vang lên gọi Di Hoành trước chàng.

Người gọi hắn là nữ tử mặc áo thủy điền khi nãy.

Nghe tiếng gọi, Di Hoành bèn quay người qua nhìn rõ người phía sau là ai, hắn đi đến thấp giọng nói với nữ tử.

Khi Di Hoành nhìn thấy dáng vẻ nữ tử thì cúi thấp, thái độ cung kính, Ngu Bán Bạch nhìn ra thì bèn đoán thân phận của nữ tử đó: Là thê tử của quản tự bên đó sao?

Còn chưa đoán xong, sắc mặt của Di Hoành đã trở nên u sầu, thở dài quay lại tiếp tục cầm chổi cúi đầu quét dọn.

Một tiếng thở dài làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Ngu Bán Bạch.

Lúc này ánh nắng đã yếu dần, Ngu Bán Bạch chuẩn bị ra cửa hái hạt lạc quỳ, chàng gọi Di Hoành đến để trả tiền lương hôm nay, lòng Di Hoành chẳng tham một trăm văn tiền đó, hắn trả lại: “Ngu công tử, ngài đưa dư rồi.”

Ngu Bán Bạch lắc đầu giải thích: “Ngươi vừa quét dọn vừa rửa chén, là một người cần cù, sau này tiền lương mỗi ngày là ba trăm văn.”

Tiền lương tăng nhưng Di Hoành không vui mừng gì, biểu cảm thản nhiên mà nói lời cảm ơn.

Cho ít rồi sao? Phản ứng của Di Hoành quá mức bình thản, nhớ tới tiền lương mỗi ngày của tiệm cá hương Liễu Kinh đối diện khiến cho Ngu Bán Bạch sờ đầu nghĩ có phải nên cho thêm chút nữa chăng.

Di Hoành phủi bụi trên người, cầm tiền lương chuẩn bị đi tìm Thương Tiểu Lục. Trước khi xoay người rời khỏi hắn đột nhiên nhìn thấy trên gối Ngu Bán Bạch phát ra ánh kim quang của viên ngọc lớn.

Đây không phải Hành Vũ Châu của loài rồng sao? Sao lại ở trên tay Ngu Bán Bạch?

Di Hoành biến sắc, ánh mắt hơi thẫn thờ, tay chỉ viên ngọc lớn, lắp ba lắp bắp mà hỏi: “Ngu công tử, cái đó, viên ngọc này ngài lấy ở đâu ra vậy?”

Di Hoành bất chợt hốt hoảng hỏi chuyện viên ngọc, Ngu Bán Bạch căng thẳng nói: “Là, là từ trên trời rơi xuống.”

“Rơi xuống sao?” Liên tưởng đến chuyện Kiều Hồng Hi vừa nói, trong lòng Di Hoành trở nên ngột ngạt.

Nữ tử mặc áo thủy điền đó chính là thê tử của Long thái tử Đông Hải, Kiều Hồng Hi.

Hành Vũ Châu trong tay ông chủ tiệm son phấn, Long thái tử Đông Hải ở trong tay bà chủ tiệm cá hương Liễu Kinh, chuyện này càng lúc càng gay go, nên cứu Long thái tử Đông Hải hay hay cứu Hành Vũ Châu đây.