Mỹ nhân song tính, ngon ngọt mọng nước, chỉ cần cắn một cái thì nước nôi sẽ tràn trề. Văn phong cưỡng ép như thường lệ, số lần hϊếp da^ʍ nhiều không đếm được, da dạng đặc sắc, hoan nghênh cùng đến ăn …
Mỹ nhân song tính, ngon ngọt mọng nước, chỉ cần cắn một cái thì nước nôi sẽ tràn trề.
Văn phong cưỡng ép như thường lệ, số lần hϊếp da^ʍ nhiều không đếm được, da dạng đặc sắc, hoan nghênh cùng đến ăn ~
Một đoạn ngẫu nhiên:
Không chỉ có miệng huyệt phải ngậm lấy cây gậy gân guốc kia, phần đầu nấm thô to chen vào cửa hang nhỏ bé, ngón tay của thầy chủ nhiệm bóp chặt lên âʍ ѵậŧ nhảy cảm kia.
"A! Nơi đó! A ưm a! Không muốn! Không muốn!" Lâm Hi Vãn phát ra tiếng hét đầy chói tai, chân đá loạn không ngừng, miệng cũng há to ra, mặc kệ cho nước miếng đang chảy ra ngoài, lông mày nhíu chặt lại, khóe mặt đỏ bừng mà rơi lệ, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm đáng thương dường như sắp khóc đến nơi rồi.
"Ưm a!" Cả người Lâm Vi Vãn không ngừng run lên, giống hệt như một chiếc lá sắp rụng giữa bão táp vậy, tử ©υиɠ của cậu đã sớm bị đυ.ng cho mở ra, côn ŧᏂịŧ nóng rực hung hăng xâm phạm vào bên trong, phần đầu nấm hoàn toàn vùi vào trong tầng tầng lớp lớp thịt nóng ấm, ngay cả thân gậy thịt cũng nhét vào được một chút, côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm rút vào bên trong, phần đầu nấm chầm chậm lướt qua vách thịt mềm mại ở bên trong, vừa đau lại vừa thoải mái, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân chạy khắp thân thể, bên trong chẳng khác nào một cái hang động nóng ấm cả.
Lâm Hy Vãn muốn đẩy thầy giáo ra, cậu khó lòng tiếp nhận được kɧoáı ©ảʍ to lớn như vậy, nhưng thân thể của cậu đang nằm trong l*иg ngực cường tráng của thầy giáo chủ nhiệm, hai tay thầy nắm lấy cặp mông của cậu, ghì chặt cậu dưới hạ thân, dùng lực tách cánh mông của cậu ra mà nặng nề cắm côn ŧᏂịŧ vào bên trong, miệng huyệt đã sưng đỏ hệt như quả anh đào chín mọng, nước da^ʍ không ngừng chảy ra ngoài, côn ŧᏂịŧ hung hăng cũng điên cuồng cắm rút, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Một dòng điện nhanh chóng chạy dọc sống lưng cậu, kɧoáı ©ảʍ ngập tràn trong đại não khiến cho cơ thể của Lâm Hi Vãn trở nên tê dại, cậu khóc lóc cầu xin người đàn ông kia, bởi vì cậu cũng không biết phải làm gì khác để có thể thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ đáng sợ kia.