Chương 4

Nếu không phải mẹ tôi yêu ông ta mù quáng...

Thì ông tuổi gì.

Không đề cập đến nó.

Tôi lại đang không nghĩ tới bố tôi lại có bản lĩnh thế.

Đúng là ông ấy không thể gửi tôi - cái đứa phiền phức này vào viện tâm thần, nhưng ông ấy có thể gả tôi ra ngoài.

Lễ đính hôn của tôi với Thẩm Tu Niên diễn ra trước thời hạn.

Khi biết được chuyện này, tôi rất là không vui, nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ quý ông chững chạc của Thẩm Tu Niên nứt ra, gần như sụp đổ, sự bất mãn đó lập tức biến mất.

Tôi không chút giấu diếm nhìn dáng người đẹp mắt của anh ta, nhìn anh ta mỉm cười:

"Nhớ đem sính lễ gửi vào thẻ của em nhé, vị, hôn, phu."

Mặt nạ của Thẩm Tu Niên đã hoàn toàn vỡ vụn.

"Tôi sẽ không cưới cô."

Anh ta lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cầu xin ông nội để ông ấy đồng ý hủy bỏ hôn ước."

"Vậy nhanh đi đi, để cho tôi mở mang kiến thức một chút xem anh cầu xin như thế nào."

Tôi lấy điện thoại di động từ tay quản gia đưa tới lắc lắc, thân thiết hỏi:

"Có cần tôi giúp anh bấm số không?"

Thẩm Tu Niên tức giận đến quên cả chào hỏi, bước nhanh rời khỏi nhà tôi.

Về phần bố tôi và Hạ Ân Tranh... mặt người này so với người kia còn trắng hơn, vì sợ tôi trả thù việc họ quyết định đính hôn trước thời hạn.

Một đôi rác rưởi.

Tôi gọi quản gia trở lại phòng, trước khi rời đi, anh ta không quên quăng ra một hóa đơn - điều khoản bồi thường liên quan tới cô chủ vô tình đứt đầu ngón tay khi tông phải người khác.

Cánh cửa phòng ngủ vừa dày vừa nặng đã ngăn cách tiếng sủa điên cuồng của hai người ở tầng dưới.

Quản gia có đôi tay thích hợp để chơi đàn dương cầm, lúc này đang quỳ một chân xuống sàn để cởi giày cởi tất cho tôi.

"Tôi sắp kết hôn rồi."

"Vâng, cô chủ đã trưởng thành rồi."

Quản gia chưa từng ngẩng đầu.

"Anh cảm thấy Thẩm Tu Niên như thế nào?" Tôi hỏi.

Quản gia vẫn không thay đổi lời nói: "Cậu chủ Tu Niên sẽ là một người chồng không tệ."

"Phải không?" Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy, khóe môi nhếch lên xấu xa, "Nhưng tôi nhớ anh từng nói, tôi xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất thế giới."

Vậy thì đương nhiên tôi cũng phải có được người đàn ông tốt nhất thế giới.

Chứ "Không tệ" làm cái qué gì?

Chỉ là một cái bộ dạng bị thịt miễn cưỡng có thể xem qua, cũng khó mà thay đổi được cái phẩm chất quý ông đã bị giáo hóa.

Đạo đức giả.

"Ừ." Quản gia hơi dừng một chút, sau đó ngước mắt lên, "Cô chủ xứng đáng nhận được điều tốt nhất."

Tôi không cần nói thêm cái gì, anh ấy biết tôi muốn gì nhất, cũng biết tôi chuẩn bị làm gì.

Vì vậy anh ấy hứa hẹn giống như tuyên thệ, đặt một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên mu bàn tay tôi:

"Chỉ cần cô muốn, việc gì tôi cũng làm được."