Chương 7

Mà em họ của Thẩm Tu Niên là loại người rảnh rỗi, không có việc gì làm, lại giống anh ta đến sáu, bảy phần.

"Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể lập tức tham dự tiệc đính hôn, thay thế Thẩm Tu Niên qua khoảng thời gian này là được. Dù sao cũng không có người ngoài." Giọng quản gia đều đều không lên không xuống, "Ngài Hạ và ngài Thẩm đã trao đổi với nhau như vậy."

"Được, rất tốt."

Tôi nhấp một ngụm rượu trong ly, lại bị quản gia đổi thành sữa tươi.

"Đi thôi, đi nhìn một chút vị hôn phu không đến được bữa tiệc đính hôn của chính mình nào."

"Vâng, cô chủ."

Hạ Ân Tranh đã đợi tôi ở tầng dưới từ sớm.

Nó ăn mặc mỏng manh, gầy gò yếu ớt, giống như một chiếc ghim trong túi vải.

Cổ họng nó không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài, không có thương tổn gì tới cổ họng, nhưng nó sợ hãi tôi là thật, nhìn thấy tôi đến gần, nó run rẩy không ngừng lùi về phía sau, trong tay gắt gao nắm chặt một mảnh giấy.

À đúng rồi, nó sẽ không thể nói được trong một thời gian.

Tôi đùa giỡn, nhìn bộ dạng đáng thương lung lay sắp đổ của nó, liếc mắt nhìn qua dòng chữ trên tờ giấy, là bố tôi viết, bảo tôi đưa Hạ Ân Tranh cùng đi thăm hỏi nhà họ Thẩm.

Cảm giác bị nhìn thấu tâm tư không hề dễ chịu chút nào, nhưng tôi lại cười thành tiếng, đi vòng quanh Hạ Ân Tranh vài vòng.

"Cô nói xem, nếu bố cô thực sự yêu thương cô như vậy, sao lại vội vàng xúi giục cô đi theo tôi trong khi cô vẫn đang bị thương chưa lành nhỉ?"

Nó không trả lời được, nhưng mắt đã đỏ hoe.

Quản gia lái chiếc xe Nanny* đậu trước cửa, tôi ra hiệu cho nó đi theo, tạm thời đổi mục tiêu.

(*Xe Nanny (辆保姆): tên đầy đủ là Rural Nanny (Người bảo mẫu vùng nông thôn) xuất xứ Trung Quốc.)

Ở lối vào khu phục hồi chức năng của viện tâm thần, một y tá mặc áo liền quần màu hồng cầm trên tay một nắm thuốc an thần.

Hạ Ân Tranh ngơ ngác bị tôi kéo xuống, làm như thế nào cũng không chịu bước qua cửa, chắc nó tưởng tôi phát điên muốn nhốt nó vào viện tâm thần.

Chậc.

Tôi bóp cằm nó:

"Tự mình vào, hoặc tôi kéo cô vào, chọn đi."

Hạ Ân Tranh lại run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, rất nhanh nó ý thức được khóc trước mặt tôi là vô dụng nhất, liền lấy tay áo lau mặt rồi đi theo sau lưng tôi lên tầng bốn.

Trước phòng bệnh, tôi ấn đầu Hạ Ân Tranh vào ô cửa kính nhỏ dùng cho người vào thăm.

Ánh mặt trời chiếu khắp phòng bệnh trắng xóa, người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên giường, bên cạnh có y tá cẩn thận đút thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại nói gì đó, đôi mày cong cong mỉm cười, giống như tiên nữ hạ phàm, vô cùng xinh đẹp.